Chương trước
Chương sau
Ma Thần sinh ra có ba cái đầu, ba cái đầu đều có biểu cảm khác nhau, một cái làm vẻ buồn đau, một cái làm vẻ căm hận, một cái làm vẻ đau đớn. Thân thể Ma Thần có sáu tay, mỗi tay đều cầm một binh khí có hình dạng kỳ lạ, binh khí này không ngừng biến ảo, một lúc thì đao kiếm, một lúc biến thành búa rìu, ngay sau đó lại hóa thành thương giáo.
Ma Thần cầm vô số binh khí nhìn về phía Bi Ngưỡng đại sư, cơ thể vừa chuyển động lập tức sải bước tới gần.
"A di đà Phật, lửa ma ngập trời, không biết làm sao. "" Bi Ngưỡng đại sư lắc đầu nói.
Ông nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên chắp tay nói: "Mong khi ta được đắc cõi Phật, bản thân ngay thẳng, lửa sáng chiếu rọi thế gian mênh mông, vô số thế giới. Ta nguyện dùng 32 việc đại công đức, 80 kiếp nạn tạo nên thân thể trang nghiêm, khiến mọi vật đều có tình, không khác gì ta. ""
Lời còn chưa dứt, cả người Bi Ngưỡng đại sư đã hóa thành màu vàng, tiếng kinh Phật không ngừng vang vọng trong không trung.
Huyền Nguyên Thiên Tôn nhìn rồi thở dài nói: "Lão hòa thượng muốn dùng bản lĩnh thực sự rồi. ""
Tạ Đạo Linh cũng gật đầu.
Chỉ thấy Ma Thần ba đầu sáu tay vượt sông mà tới, chém binh khí trong tay xuống đầu Bi Ngưỡng.
Rầm, rầm!
Ma Thần lại bị lực phản đẩy lùi về sau một bước.
Nhìn lại Bi Ngưỡng đại sư, cả người ông như được dát vàng, cả cơ thể không hề có một chỗ nào bị thương.
Ma Thần phát ra tiếng gào giận dữ, không ngừng vung binh khí chém xuống người Bi Ngưỡng đại sư. Đốm lửa phát ra văng khắp nơi theo từng nhát chém, nhưng cũng không thể khiến Bi Ngưỡng đại sư bị thương dù chỉ một chút.
"Kim Cương Bất Hoại. "" Tạ Đạo Linh tán thưởng một tiếng.
Bi Ngưỡng đại sư nhắm mắt, bắt đầu đi bộ từ từ xung quanh Ma Thần ba đầu sáu tay. Ông đi có vẻ chậm nhưng thực ra lại rất nhanh, chỉ trong tích tắc, đã đi vòng quanh Ma Thần một vòng. Chỗ mặt đất ông ấy đi qua, từng đóa sen vàng xuất hiện trong không trung, nở rộ cả một vùng.
Đi xong một vòng, Bi Ngưỡng đại sư lại lui ra sau một bước. Mồ hôi trên trán ông rơi xuống, cả người ông có vẻ mệt mỏi, cơ thể lung lay như sắp đổ. Ông bắt quyết tạo pháp ấn, quát một tiếng: "Ông! A! Hồng! ""
Bông sen vàng lập tức phát ra một luồng ánh sáng.
Ma Thần gào thét muốn cử động, lại va đầu vào không trung, không thể không lui về.
Nó muốn tiến ra phía trước nhưng vẫn đánh vào không trung, liên tục lui về phía sau vài bước.
Ma Thần xoay người, phóng qua phía bên kia... Nhưng lại vẫn bị đụng đầu như cũ, không thể tiến thêm nửa bước.
Nó chạy khắp bốn phương tám hướng, nhưng cho dù đi thế nào cũng không thể vượt qua vòng tròn sen vàng trên mặt đất.
"Họa Địa Vi Lao. "" Huyền Nguyên Thiên Tôn tán dương một tiếng.
Chỉ thấy hòa thượng Bi Ngưỡng lại bắt quyết tạo pháp ấn, trong miệng tụng: "Nam vô hát la đát na sỉ la dạ da nam vô a da bà cát đế thước bà la dạ sa bà ha. ""
Sen vàng trên đất bỗng nở rộ từng đóa, tản ra vô số ánh sáng vàng rực lên tận bầu trời.
"Grào! "" Ma Thần phát ra tiếng gào đau đớn.
Khi kim quang chiếu xuống, ba cái đầu của nó giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời, bị hòa tan rất nhanh.
Sau đó, binh khí, sáu tay, và cơ thể của Ma Thần cũng tiêu tan theo.
Ma Thần ba đầu vừa biến mất, Yêu cơ Thiên Ma cũng cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, từng luồng khói đen xuất hiện trên người các nàng. Chỉ một thoáng, toàn bộ xiêm y và da thịt của đám Yêu cơ tuyệt sắc biến mất, hóa thành những bộ xương trắng hung ác.
Đám xương khô thi nhau rơi xuống, hoảng loạn trốn trong tháp miếu màu đen.
"Ta đến giúp hòa thượng một chút. "" Huyền Nguyên Thiên Tôn nhận ra vấn đề, cầm lấy một tấm bùa vàng, khẽ phất một cái, tấm bùa vàng bốc cháy ngay lập tức.
Ngọn lửa mãnh liệt ngưng tụ thành hình, thần thú Chu Tước vung hai cánh kêu lên, bay từ trong ánh lửa ra.
"Lại đến rồi. ""
Huyền Nguyên Thiên Tôn nhìn tháp miếu màu đen, đốt thêm một tấm bùa vàng.
Lửa vừa đốt cháy lá bùa, tạo thành thần thú Kỳ Lân từ lửa đỏ, giẫm vào không trung bước tới.
"Nhanh lên! "" Huyền Nguyên Thiên Tôn quát.
Chu Tước và Kỳ Lân vòng quanh không trung một chút, rồi bay về phía tháp miếu màu đen.
"Đánh rắn giập đầu thế này sao thiếu ta được. "" Bách Hoa tiên tử cười nói.
Nàng cũng đã nhìn ra, bây giờ là thời điểm quan trọng, mà hòa thượng Bi Ngưỡng lại đứng im trên không trung, rõ ràng là đã tiêu hao rất nhiều sức lực, không thể cố thêm.
Đà La Ni của Phật Tông có sức mạnh vĩ đại, nhưng độ tiêu hao sức lực của nó thì không phải tu sĩ nào cũng có thể chịu được.
Mà thời điểm này nhất định không được lơi là, bởi vì thành hay bại của cuộc đấu pháp nằm trong hành động lần này.
Bách Hoa tiên tử vội vàng bắt quyết, trên bầu trời xuất hiện một ảo ảnh che lấp mặt trời.
Đó là một con Bàn Long có chín móng vuốt, thân rồng từ đầu đến đuôi kéo dài vài dặm!
Ngũ Hành Kim Pháp, Bàn Long!
"Đi! "" Bách Hoa tiên tử nói.
Bàn Long vẫy đuôi hưng phấn, đạp lên mây gió bay đến tháp miếu màu đen.
Trong tích tắc, ba con thần thú đều bay về phía ấy, chuẩn bị lao xuống đấu với yêu ma.
"Ba ti dạ, ba ti du, ba tuần dạ! ""
Bỗng nhiên, bên trong tháp miếu màu đen truyền ra lời niệm chú của Thiên Ma.
Chú ngữ vừa vang lên, trên tháp miếu đột nhiên xuất hiện trăm ngàn binh khí. Đao, kiếm, cung, nỏ, giáp, trượng, giáo, lưỡi liềm, chùy, rìu, bàn xoay, lưới thừng... đủ loại đếm không xuể, trên mỗi thanh binh khí ấy đều tỏa ra tia sáng xanh bén nhọn hung ác.
Binh khí giống như có linh tính, tự điều khiển chém về phía ba thần thú.
Mà hình như Chu Tước, Kỳ Lân, Bàn Long rất sợ binh khí này, vừa tránh né công kích của binh khí, vừa há miệng phun lửa đỏ về phía tháp miếu màu đen.
Đột nhiên, một lưỡi liềm dài mang ngọn lửa sáng xanh đâm thẳng vào thân Kỳ Lân, ngay sau đó biến mất không thấy đâu, mà một nửa móng vuốt của Kỳ Lân cũng biến mất vào hư vô.
Mắt thấy Tam Thánh không ngừng tranh đấu với tháp miếu màu đen, bỗng nhiên đám Yêu Thánh còn lại cũng có phản ứng.
"Các người đừng hòng làm được! ""
Bọn chúng bay qua sông Vân Ma, ý muốn gia nhập trận chiến.
Huyền Nguyên Thiên Tôn nhìn về phía Tạ Đạo Linh, nàng vung tay áo lên, thu hòa thượng Bi Ngưỡng vào.
"Ta ngăn bọn chúng, ông đối phó với ma đầu này. "" Tạ Đạo Linh nói.
"Được. "" Huyền Nguyên Thiên Tôn gật đầu nói.
Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Tạ Đạo Linh đâu, ngay sau đó nàng lại xuất hiện sau lưng một gã Yêu Thánh. Hai tay nàng hóa thành tàn ảnh, trong thoáng chốc đã đánh hơn trăm lần lên người đối phương.
Vô số âm thanh đánh nhau không ngừng vang lên, cuối cùng nàng mới hóa chưởng thành quyền, đấm mạnh về phía cổ đối phương.
Võ Đạo Quy Tàng, Thiên Băng!
Một tiếng rắc giòn tan, cổ của Yêu Thánh gãy khúc theo một góc độ kỳ lạ.
"Chết. "" Tạ Đạo Linh nói một chữ, lại đánh một chưởng, đập vào giữa lưng gã.
Yêu Thánh bị đánh bay ra ngoài, biến thành một luồng bóng đen nhanh chóng rơi xuống, bỗng nhiên va chạm với mặt đất, phát ra tiếng nổ động trời.
Bên trong cái hố to lớn, Yêu Thánh nằm im hơi lặng tiếng ở tít dưới đáy.
Lúc này, vài tên Yêu Thánh khác xông lên.
Tạ Đạo Linh bay ngược lại, nâng ngón tay út, đưa vào miệng huýt một tiếng sáo.
Từ phương xa có một đám mây ngũ sắc vội vàng lướt đến. Ngay sau đó, mây ngũ sắc hóa thành Yêu thánh Khổng Tước, dừng trước mặt Tạ Đạo Linh.
"Tiên tử gọi ta? ""
"Phải, cùng ta chiến đấu. "" Tạ Đạo Linh bình thản nói.
"Vâng. "" Yêu thánh Không Tước nói.
Đám Yêu Thánh đối diện ngừng bước, trên mặt lộ vẻ do dự.
Mười ba Yêu Thánh đã bị mất đi sáu gã, Tân Tôn Giả vừa bị giết, vừa rồi Tạ Đạo Linh cũng chỉ khẽ nhấc tay đã giết một kẻ, bây giờ chỉ còn lại năm tên.
Đối diện với kẻ địch là Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, hơn nữa còn có một Yêu thánh Khổng Tước, bản thân của những kẻ ấy cũng biết mình không xong rồi.
Tạ Đạo Linh là nhân vật thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết bọn chúng đang nao núng. Nàng bèn tiến lên một bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía năm Yêu Thánh còn sót lại.
"Sống hay chết, tùy các ngươi quyết định. "" Nàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.