Chương trước
Chương sau
Trong mấy chục giây ngắn ngủi sau đó, từng pháp trận phòng ngự cỡ lớn được bố trí thành công, linh quang mênh mông từ trận địa xông thẳng tới chân trời.
Lại có thêm vài chục linh quang sáng ngời huyễn lệ hơn không ngừng lóe lên, mấy chục tòa pháp trận công kích chiến đấu cỡ lớn cũng bắt đầu được kích hoạt không ngừng. Lần này, pháp trận công kích là hướng ra phía ngoài.
Toàn bộ liên minh Nhân tộc nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Một gã Yêu Thánh xông về phía trước thăm dò, lập tức dẫn động uy lực tuyệt luân của hơn mười trận pháp công kích. Các cột sáng đủ loại đủ màu đánh lên người gã, cú đánh trực diện khiến cho nó liên tục gào thét không ngừng.
Nhưng có gã ở đây quấy rối chiến trận của Nhân tộc, nên những yêu ma linh tinh còn dư lại rốt cục từ từ lui về, không có bị trận pháp đánh chết.
Yêu Thánh kia bị đánh tới mức toàn thân đau đớn không chịu nổi, lại không cách nào tới gần trận pháp công kích cỡ lớn. Gã tức giận bộc phát ra toàn bộ lực công kích của mình.
Lúc này, bỗng nhiên gã cảm ứng được gì đó, ngẩng phắt đầu dậy thì thấy Tam Thánh của Nhân tộc đang từ từ bay tới. Gã sợ tới mức nhảy bật lên, cũng không muốn công kích nữa mà quay đầu chạy trối chết về trận địa của yêu ma.
Tam Thánh cũng không đuổi theo mà đưa mắt nhìn nhau, hạ thấp đụn mây đáp xuống bãi đất cao bên phía Nhân tộc.
"Chậc chậc, một ván cược hay đấy. Tân đạo hữu, với đầu óc của ngươi thì chắc phải suy nghĩ một ngàn năm mới ra nhỉ!" Tạ Đạo Linh khẽ cười nói.
Miệng mũi Tân Tôn Giả đều là máu, ông ta nhìn chằm chằm Tam Thánh, há miệng mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra lời nào. Ông ta đã hao hết tâm lực, còn liên lụy tới sáu tên Yêu Thánh, thế mà lại chả có tác dụng gì.
Giờ khắc này, Tân Tôn Giả hận không thể giết chết ba người trước mặt.
"Ai trong các ngươi nhìn ra được?" Rốt cuộc, ông ta vẫn không cam lòng mà hỏi.
"Đồ đệ của bản Thánh." Tạ Đạo Linh kiêu ngạo đáp, lại nói: "Mùi vị thảm bại thế nào? Hay là nhận thua đi, nhận thua rồi còn có thể giữ lại tính mạng của ngươi."
"A di đà phật, bên phía các ngươi đã mất sáu người, còn lại những người này mà vẫn vọng tưởng áp chế được chúng ta sao." Bi Ngưỡng đại sư vừa cười vừa nói.
Huyền Nguyên Thiên Tôn lười nói thêm, chỉ vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm thần phù cầm trong tay.
Bây giờ trăm ngàn yêu ma đã chết hết, linh thú cũng bị diệt sạch, Yêu Thánh chỉ còn dư lại một nửa. Bất kể là đánh trên chiến trường, hay là thủ lĩnh cấp cao hai bên quyết đấu, Nhân tộc cũng gần như đã nắm chắc cục diện thắng lợi. Tình thế như vậy, nếu đối phương còn không thức thời, thì Tam Thánh cũng sẽ không nương tay mà đánh một trận thật sảng khoái.
Tân Tôn Giả thở dài một hơi, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện ở ngay trước ngực ông ta.
Một cánh tay thon dài, trắng nõn tinh tế từ trong ngực ông ta đâm xuyên ra ngoài, trên cánh tay này còn đang nắm một trái tim đang không ngừng co bóp.
"A... A..." Tân Tôn Giả trợn tròn đôi mắt, hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Hình ảnh này khiến mọi người đều ngây ngẩn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên nhóm Yêu Thánh và Tam Thánh của Nhân tộc đều không thể phản ứng kịp.
"Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương, ngươi... Vì sao..." Tân Tôn Giả không cam lòng, cắn răng quay đầu lại hỏi.
Ở sau lưng ông ta là một nữ tử mặc cung trang đơn giản, nàng ta lạnh giọng nói: "Bởi vì ngươi lãng phí một cơ hội cực tốt, còn làm cho kế hoạch mười mấy năm của Ma chủ bị đổ vỡ hoàn toàn." Nàng ta nói xong thì bàn tay dùng sức nắm lại, trái tim bị bóp nát.
"Ngươi ngu xuẩn như vậy, không xứng thống lĩnh ma binh chiến đấu, càng không có tư cách đi theo Ma chủ." Nữ tử rút tay về, nhẹ nhàng đặt lên đầu Tân Tôn Giả.
"Ta đã dốc hết toàn lực..." Trong mắt Tân Tôn Giả hiện lên vẻ giận dữ.
"Trừng phạt của thất bại là đoạt hồn, sau đó muôn đời làm huyết nô, không được thoát thân." Nữ tử nói xong, bàn tay vỗ nhẹ lên trán ông ta.
Bùm một tiếng, đầu Tân Tôn Giả nổ tung, đỏ trắng lam lục vẩy ra khắp nơi, một luồng sương máu cũng tản ra theo.
Thi thể không đầu ngã xuống làm tung lên bụi đất mù mịt, không còn cử động. Yêu Vương Phong Thánh cảnh cứ vậy mà bị giết chết tại chỗ một cách nhẹ nhàng.
Nữ tử làm xong chuyện kia thì cúi xuống nhìn thân thể của chính mình.
Thân thể của nàng ta đang dần dần trở nên hư huyễn như không tồn tại.
Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương vung tay về phía sau.
Bên kia sông Ma Vân, trong tháp miếu Ma Cung, tiếng tụng niệm của đám Yêu cơ Thiên Ma dần dần trở nên lớn hơn.
Trong khoảnh khắc, dường như có hàng tỷ giọng nữ đồng thời tụng niệm: “Sá chỉ, trá trá la sá chỉ, lô ha lệ, ma ha lô ha lệ, a la, giá la, đa la, tóa ha.”
Nhờ tiếng tụng niệm này, thân thể Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương lại một lần nữa được ngưng tụ lại thành thực thể. Nàng ta khẽ cười nói: "Thật mất hứng, bố trí ở đây đã bị một thằng ngu phá hủy, ngay cả thời gian ta dạo chơi ở thế giới này cũng bị rút ngắn đi nhiều."
Tam Thánh nhìn chằm chằm nàng ta, biểu tình trên mặt đều rất kỳ quái. Bọn họ yên lặng nhìn Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương phía đối diện, giống như đang nhìn một kỳ tích sống sờ sờ.
"Nhận ra chưa?" Huyền Nguyên Thiên Tôn nhỏ giọng hỏi.
"Không sai, sóng linh lực của nàng ta mạnh hơn ta, mặc dù không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng quả thực không thuộc phạm trù của Phong Thánh cảnh." Tạ Đạo Linh nhìn Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói.
"A di đà phật, quả nhiên trên Phong Thánh vẫn còn có cảnh giới khác." Trong đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng của Bi Ngưỡng đại sư chợt toát lên sự nhiệt huyết đã lâu không thấy.
Đã thấy Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương bắt chéo hai tay, bắt đầu bắt quyết làm phép.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện những gợn sóng kéo dài trong không trung, cứ như mặt nước bị hòn đá ném vào vậy.
Ngay lúc Thiên Ma bắt quyết làm phép, Huyền Nguyên Thiên Tôn mở túi trữ vật, lấy một cái mai rùa màu đồng lớn bằng một bàn tay ra, ném một đồng tiền vào bên trong.
Đây chính là quẻ thuật đứng đầu lục nghệ.
Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương là quái vật Tam Thánh chưa bao giờ gặp mặt, cảnh giới còn cao hơn Tam Thánh Nhân tộc, vì vậy Huyền Nguyên Thiên Tôn mới không thể không thi triển thuật gieo quẻ, ý định nhìn trộm thiên cơ.
Cái giá phải trả để nhìn trộm thiên cơ vô cùng nghiêm trọng, nhưng so với việc chết thì lại không tính là gì.
Đồng tiền chạm vào mặt trên mai rùa, cùng nhau rơi xuống đất.
"Trên trời có lửa, gió nổi lửa lò, chỉ thấy lửa mà lại thiếu gió, người gọi một tiếng, một khi vật đó vào tay, ngươi và ta đều ngã xuống. "" Ông cau mày nhìn chằm chằm mai rùa, nói rất nhanh.
Bách Hoa tiên tử vươn tay ra, vội vàng bấm đốt ngón tay, hai khắc sau, đã nói cùng lúc với Huyền Nguyên Thiên Tôn: "Là bình sứ này! ""
Bọn họ vừa dứt lời, thuật pháp của Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương cũng đã hoàn thành.
Ngay sau đó, có một luồng ánh sáng mờ ảo rạch ngang không trung, một cái bình sứ tro từ trong đó bay ra. Nó chính là ma bảo lúc trước Tân Tôn Giả đã dùng, là thứ trước đó đã phóng ra uy lực huyền bí không thể tưởng tượng nổi khiến cả sông Ma Vân dừng chuyển động.
Vị trí nó xuất hiện, cũng là chỗ lúc trước nó mang theo Tam Thánh và sáu Yêu Thánh bay vào hư không.
"Tuyệt đối không thể để nàng ta tiếp cận được ma khí kia, nếu không sẽ như hổ mọc thêm cánh, chúng ta chắc chắn sẽ chết. "" Vẻ mặt Huyền Nguyên Thiên Tôn trông rất nghiêm trọng.
Tam Thánh cùng nhìn về phía không trung.
Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương thu lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm vào Tam Thánh.
"Quẻ thuật ư? Tùy ý nhìn trộm thiên cơ, Nhân tộc quả nhiên nên chết hết đi. "" Nói xong, thân hình nàng ta chuyển động chuyển động, lập tức bay đến bình sứ đang lơ lửng trên sông Ma Vân.
Nàng ta vốn đứng ở bờ sông Ma Vân, cách bình sứ rất gần. Còn Tam Thánh thì ở trận địa Nhân tộc cách sông Ma Vân mấy trăm trượng, căn bản là không kịp ngăn nàng ta lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.