Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn nói một câu, ném chuyện này qua một bên.
Tu sĩ chấp pháp dẫn hai người đi tới trướng bồng.
Hai người chào tu sĩ chấp pháp, vừa đi vào trướng liền nhìn thấy Lãnh Thiên Tinh.
Lãnh Thiên Tinh mặc một bộ chiến giáp của Giáo úy Chiêu Vũ, đang hiên ngang nói về một câu chuyện nào đó.
Mấy tu sĩ vây quanh hắn, nghiêm túc và chăm chú nghe hắn sắp xếp nhiệm vụ.
Cố Thanh Sơn nhìn một chút, phát hiện những người này có cả một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mặc trang phục của Giáo úy Nhân Dũng trên người, vừa nghe Lãnh Thiên Tinh dặn dò, vừa gật đầu như gà mổ thóc.
Ở trong quân đội, tu vi của tu sĩ chỉ có thể để cho đẹp, phụ trách chỉ huy thật sự nhất định phải là tu sĩ có quân công nhiều nhất, quân hàm cao nhất trong đội.
Tu sĩ có quân hàm cao nhất thì tu vi chưa hẳn đã là cao nhất, nhưng chắc chắn hiểu rõ yêu ma nhất, am hiểu cách chiến đấu nhất, kinh nghiệm tác chiến phong phú và có tầm nhìn chiến lược nhất.
Cũng như việc Cố Thanh Sơn có thể dựa vào quân lệnh chém Lý Xuất Trần, sau khi vượt qua được Vấn Tâm thì chẳng những không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào mà còn được mười quân công.
Cho nên tại thời chiến, quân hàm mới là thứ uy nghiêm nhất.
Hai người vừa đi vào, những tu sĩ kia liền cùng quay đầu lại.
“Hải Đông… Ồ! Thanh Sơn? Sao ngươi lại tới đây?” Trên mặt Lãnh Thiên Tinh lộ ra ý cười.
Hắn bước đến kéo bả vai Cố Thanh Sơn, giới thiệu cho chư vị tu sĩ Dao Quang phái.
Tất nhiên là mọi người sôi nổi hàn huyên một phen.
Bạch Hải Đông kể lại chuyện hai người vừa trải qua, mọi người đều thở dài một tiếng.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tình huống không khác các ngươi là mấy, trận bàn xảy ra vấn đề, yêu ma phát động tấn công đúng lúc đó, không bảo vệ được doanh trại.” Lãnh Thiên Tinh nói.
Họ nhìn nhau, đều không nói gì.
Đằng sau chuyện này ẩn chứa rất nhiều thứ, nếu nói ra thì không ai có thể yên tâm được.
Tình hình trước mặt là yếu không địch lại mạnh, sở dĩ Nhân tộc có thể chống cự yêu ma chính là dựa vào lục nghệ – tinh hoa của nền văn minh, đã trải qua sự đúc rút vài vạn năm.
Pháp trận là nền tảng quan trọng trong hệ thống phòng ngự của tu sĩ, nếu xảy ra vấn đề trong chiến tranh sẽ tạo thành đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với Nhân tộc.
Hơn nữa đây không chỉ là đả kích trên năng lực phòng ngự, đả kích vào trong lòng người còn lớn hơn.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho trận bàn xảy ra vấn đề?
Yêu ma đều ở bên ngoài doanh trại, cách một tầng pháp trận, sao lại xông tới phá hư trận bàn được?
Chẳng lẽ là có nội gian?
Làm sao lại có nhiều nội gian như vậy?
Một khi xem xét vấn đề sâu hơn thì sẽ khiến lòng người hoang mang.
Cố Thanh Sơn lặng yên một chút, bỗng nhiên cười nói: “Lâu rồi ngươi và ta không tâm sự với nhau, chi bằng ra ngoài đi dạo một chút?”
Lãnh Thiên Tinh vuốt cằm nói: “Vừa đúng lúc, ta cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Hai người cùng nhau ra khỏi quân doanh, dạo bước đi về phía vùng quê hoang vu.
Lúc này mặt trời mới mọc, từng tia sáng ấm áp chiếu lên trên người.
“Ngươi thấy chuyện này thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có chút khó tin.” Lãnh Thiên Tinh nói.
“Ta đoán chừng bây giờ rất nhiều người cũng có ý nghĩ giống như ngươi.”
“Đúng vậy, nếu vẫn tiếp tục như vậy, vẫn không tìm được nguyên do sự việc thì không thể quyết chiến được.”
Lãnh Thiên Tinh đột nhiên hỏi: “Ngươi nghĩ chuyện này là thế nào?”
Cố Thanh Sơn híp mắt, lấy tay che trán: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, chi bằng ngươi với ta kiếm lý do để đi một chuyến?”
Lãnh Thiên Tinh nói: “Ồ? Đây là ý nghĩ của ngươi?”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Ta biết rất ít người, ngươi là cảnh giới Kim Đan, lại là giáo úy Chiêu Vũ, không tìm ngươi thì tìm ai?”
Lãnh Thiên Tinh nói: “Ngươi đã lên tiếng, ta sẽ không phản đối.”
Hai người trở lại quân doanh, nhìn sang từng tấm thẻ phân công nhiệm vụ ngoài Tướng Quân trướng.
Nơi này tuyên bố một ít nhiệm vụ quân sự phổ thông.
Trừ phi là người mới báo cáo, hoặc là nhiệm vụ vô cùng khẩn cấp thì tướng quân mới sắp xếp nhân sự ngay lập tức.
Lúc khác, trừ nhiệm vụ bí mật, tất cả các nhiệm vụ quân sự khác đều trưng bày ở đây, mặc cho tu sĩ chọn lựa.
Loại tình huống này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài, mãi đến tận khi chiến dịch bắt đầu.
Cho đến lúc đó, tướng quân mới thu tất cả nhiệm vụ, bắt đầu phân phối nhiệm vụ chiến dịch dựa theo cấp bậc quân hàm của tu sĩ.
“Cái này thế nào?” Lãnh Thiên Tinh chỉ vào một thẻ nhiệm vụ, nói.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét qua thẻ nhiệm vụ.
“Cần hai tu sĩ, lên đường đi hướng bắc tìm kiếm tung tích yêu ma, mãi đến ải Hán Cô mới có thể trở về. Chú thích: Thưởng ba quân công.”
Cố Thanh Sơn nghĩ một chút, không khỏi khen thầm một tiếng.
Lãnh Thiên Tinh quả nhiên là hạng người hiểu biết, nhiệm vụ này không đáng kể, độ tự do cao, quân công không phải là mục đích chính của họ.
Cố Thanh Sơn liền nói: “Ta thấy không tệ.”
Hai người lấy thẻ nhiệm vụ rồi báo cáo chuẩn bị ở Thư Ký xứ.
Tu sĩ chấp pháp chấm nhiệm vụ cho hai người, dặn dò: “Đi mau về mau, ngày mai đại quân sẽ sắp xếp nhân sự, chuẩn bị quyết chiến. Nếu các ngươi chậm trễ, cẩn thận quân pháp răn đe.”
“Yên tâm, chúng ta cũng không phải đào binh.” Lãnh Thiên Tinh cười nói.
Tu sĩ chấp pháp nhìn chiến giáp của hai người, lúc này mới thu sắc mặt lúc trước, ký tên mình trên nhiệm vụ.
Một chữ ký của hắn tức là hai người có thể đi làm nhiệm vụ này.
Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh cám ơn tu sĩ chấp pháp, đi ra khỏi Thư Ký xứ.
“Về trụ sở Dao Quang phái ta trước, ta nói với mọi người một tiếng, nếu không bọn họ tìm khắp nơi không thấy ta lại lo lắng vớ vẩn.” Lãnh Thiên Tinh nói.
Đây là cách ứng xử với mọi người, Cố Thanh Sơn gật gật đầu nói: “Đúng lúc chúng ta giải quyết luôn bữa tối, sau đó lên đường.”
Bọn họ trở lại trụ sở của Dao Quang phái, nói rõ mọi chuyện.
Mặc dù mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng hai người bọn họ, một là Chiêu Vũ giáo úy, một là Kiêu Kỵ giáo úy, cấp bậc còn cao hơn mọi người, bọn họ muốn một mình ra ngoài nhận nhiệm vụ, không ai có thể nói gì.”
Bạch Hải Đông quen Cố Thanh Sơn, nghe nhiệm vụ có chút động tâm, dù sao nhiệm vụ như vậy rất đơn giản, còn thưởng quân công.
Hắn nói với Cố Thanh Sơn: “Kiếm Thập Ngũ, hay là ta đi theo ngươi?”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Nhiệm vụ này chỉ cho hai người đi, ngươi muốn đi thì sư huynh của ngươi không thể đi.”
Bạch Hải Đông nhìn sang Lãnh Thiên Tinh, vội vàng nói: “Sư huynh…”
Lãnh Thiên Tinh cắt ngang lời hắn: “Đệ không thể, vẫn là ta đi.”
“Vì sao đệ không đi được?” Bạch Hải Đông hỏi.
“Đệ so với ta xem, là ai đi?” Lãnh Thiên Tinh vỗ Chiêu Vũ chiến giáp, nói.
“Thế nhưng Kiếm Thập Ngũ… hắn cũng đi được…” Bạch Hải Đông không cam lòng nói.
“Đây là nhiệm vụ của Kiếm Thập Ngũ, đệ không thể so với ta, chẳng lẽ có thể so với với hắn? Hay là đệ muốn cướp nhiệm vụ của hắn?”
“Đệ, đệ không cướp của hắn.”
Bạch Hải Đông bị dăm ba câu nói lừa gạt, thở dài chán nản, ảo não lui qua một bên.
Ăn xong cơm tối, Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh tạm biệt đám người Dao Quang phái, rời khỏi quân doanh.
Động tác của bọn họ cực nhanh, bay vút một mạch về hướng bắc.
“Ải Hán Cô, ta nhớ mới bị chiếm đóng hai ngày trước.” Lãnh Thiên Tinh nhớ lại, nói.
“Ừm, đoán chừng bây giờ ở đó đang có yêu ma hoành hành.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bây giờ ngươi nói xem chúng ta phải làm cái gì đi!” Lãnh Thiên Tinh nói.
“Không gạt được ngươi.” Cố Thanh Sơn cười nói: “Chúng ta đi đến những doanh trại bị công phá kia nhìn một chút, sau đó mới đến ải Hán Cô.”
“Doanh trại bị công phá á?”
Lãnh Thiên Tinh há hốc mồm, đang định hỏi chỗ đó có gì đáng xem, cuối cùng vẫn là không nói ra được.
“Đúng, đi xem một chút, có thể có phát hiện gì đó.” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
“Khắp nơi đều là tường đổ, thi thể cũng không còn, bị yêu ma ăn sạch rồi!” Lãnh Thiên Tinh nói.
“Vẫn nên đi xem một chút.” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.