Chương trước
Chương sau
Chiến lực của thiếu niên kiếm tu này thật sự kinh khủng, thảo nào tuổi còn trẻ như vậy mà có thể trở thành Giáo úy Kiêu Kỵ.
Cố Thanh Sơn do dự một lúc nhưng vẫn quyết định không gửi truyền tấn phù cho Ninh Nguyệt Thiền.
Thứ nhất, các nữ tu này đều đã được cứu. Thứ hai, không chừng Ninh Nguyệt Thiền đang chấp hành nhiệm vụ nào đó. Một khi bị phân tâm thì chẳng giải quyết được gì ngược lại còn ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Sau nửa canh giờ.
Vết thương của nhóm nữ tu đã khôi phục được đôi chút.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Sao các cô lại xuất hiện ở nơi này?”
Liễu Thanh Nham – Người bị thương nhẹ nhất nói: “Chúng ta trốn ra khỏi doanh địa Tòng Cốc Thủy, bị yêu ma đuổi giết suốt dọc đường cho đến tận đây.”
Cố Thanh Sơn và Trương Phóng kinh hãi.
Trương Phóng hỏi: “Doanh địa Tòng Cốc Thủy bị sao vậy?”
Trên mặt Liễu Thanh Nham lộ ra vẻ sợ hãi, nói: “Bọn yêu ma đều phát điên cả rồi nên không cần mạng sống mà tấn công doanh trại, chúng ta thật sự không thể kiên trì nỗi nữa.”
Ánh mắt lạnh lùng của Trương Phóng dừng lại trên người của Liễu Thanh Nham, sau đó thoáng qua sự dịu dàng nói: “Đừng sợ, có bọn ta ở đây mà.”
Liễu Nhanh Nham cảm nhận được thiện ý của hắn ta, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hắn ta là một nam tu mặc trang phục Giáo úy Kiêu Kỵ, trong lòng không khỏi an tâm hơn vài phần.
Muốn lập được quân công là một việc vô cùng khó, cho đến bây giờ các nàng chỉ là binh sĩ mà đối phương đã có thể trở thành Giáo úy Kiêu Kỵ thì nhất định là đã từng trải qua không ít hiểm nguy gian khổ, chắc chắn là một người thật sự có bản lĩnh.
Liễu Thanh Nham cảm kích gật đầu.
Trương Phóng nhìn thấy phản ứng của nàng ấy thì nhếch miệng cười một cái.
Sau một lúc suy nghĩ, Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Yêu ma lợi hại nhất lúc chúng tấn công doanh trại có hình dáng như thế nào?”
Liễu Nham nhớ lại một chút rồi nói: “Có rất nhiều yêu ma, lúc ấy ta rất hoảng sợ nên không thấy có gì đặc biệt.”
“Doanh trại bị công phá như thế nào?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Pháp trận phòng ngự càng ngày càng mất đi tác dụng. Sau đó thì pháp trận tiến công cũng xảy ra vấn đề.”
“Không thể duy trì trận pháp nên bọn yêu ma mới có thể đột phá mà tiến vào doanh trại.”
Cố Thanh Sơn nghe xong thì có chút đăm chiêu.
Trong chiến tranh quy mô lớn thì trận pháp vẫn luôn là nguồn năng lực phòng ngự mạnh nhất của Nhân tộc.
Không đột phá được trận pháp thì yêu ma sẽ không thể đánh cận chiến với tu sĩ nhân tộc mà chỉ có thể chịu đòn.
Vì thế nên yêu ma luôn nghĩ ra trăm phương ngàn kế cố gắng phá hủy trận pháp của nhân tộc ngay từ khi mới bắt đầu cuộc chiến.
Cũng không biết lần này, yêu ma dùng cách gì nữa.
Dù sao Cố Thanh Sơn cũng không phải là trận pháp sư. Cho dù hắn là người được sống lại cũng không thể suy đoán vô căn cứ được.
Hắn phải xem trận bàn của quân doanh đã rồi mới có thể đưa ra phán đoán.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát rồi đột nhiên lấy một cây lệnh tiễn ra từ túi trữ vật.
Hắn truyền linh lực vào lệnh tiễn.
Một tiếng vang chói tai truyền đến, linh quang màu xanh biếc bay thẳng lên trời cho dù là ở khoảng cách rất xa cũng đều có thể nhìn thấy.
Chỉ sau chốc lát thì một tên đạo sĩ cưỡi linh thú bay đến.
Linh lực trên người ông ta vô cùng mạnh mẽ khiến cho đám nữ tu đang bị thương không chịu nổi phải quỳ rạp xuống đất.
Đạo sĩ cảm nhận được tình trạng của mọi người thì lúc này mới thu linh pháp lại.
“Lệnh tiễn chỉ được sử dụng một lần nên nếu không có việc gì cấp bách thì không được dùng tới, việc này chẳng lẽ các ngươi không biết?” Đạo sĩ nghiêm khắc hỏi.
Cố Thanh Sơn liền nói tình hình lúc này ra, vài nữ tu cũng đúng lúc lên tiếng bổ sung thêm.
Vẻ mặt đạo sĩ dần dần trầm xuống.
“Đưa yêu bài ra cho ta xem rồi nói sau.” Ông ta dặn dò.
Nhóm người nhanh chóng tháo yêu bài ra ném lên giữa không trung.
Đạo sĩ nhìn yêu bài của nhóm nữ tu trước.
Yêu bài có thể ghi chép số lượng yêu ma mà tu sĩ giết được nhưng mà chỉ có tu sĩ cấp cao của Nhân tộc mới có tư cách xem xét.
“Ừm, đệ tử của Thiên Cực Tông quả nhiên không tồi, trên đường chạy trốn còn giết không ít yêu ma.” Sắc mặt đạo sĩ hơi dịu đi một chút.
Ông ta cầm yêu bài của đám người Cố Thanh Sơn để xem sau đó nghiêm khắc trừng Lý Xuất Trần một cái.
Lý Xuất Trần gục đầu xuống, hai chân run cầm cập.
Đạo sĩ trả lại yêu bài cho mọi người rồi nói: “Hai người Giáo úy Kiêu Kỵ nghĩ cách cứu viện đúng lúc, ghi nhận năm quân công còn Bạch Hải Đông ghi nhận một quân công.”
Cả ba người đều vui vẻ.
Điểm quân công này mới là mục đích thật sự.
Đạo sĩ dặn dò: “Được rồi, mọi người đi về hướng nam đi, bên doanh trại kia có tướng quân trấn thủ nên mọi người tạm thời vào đó thu xếp chờ mệnh lệnh tiếp theo.”
“Được.”
Đạo sĩ hơi gật đầu bay về hướng doanh địa Hồ Cốc Thủy.
“Ông ta ở cảnh giới gì thế? Đệ nhìn ra không?” Trương Phóng hỏi.
“Cảnh giới lớn hơn chúng ta quá nhiều nên không thể suy đoán chính xác, đệ nghĩ chắc là Hóa Thần.” Cố Thanh Sơn suy nghĩ rồi nói.
“Đi thôi.” Trương Phóng thở một hơi: “Chúng ta đến doanh trại phía trước để sắp xếp cho nhóm nữ tu đã.”
“Đúng vậy, chúng ta phải đi ngay.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì trên mặt có chút lo lắng.
Lúc này Lý Xuất Trần nhiệt tình đứng lên gọi mấy con linh thú ra, sắp xếp cho các nữ tu bị thương lên trên lưng của linh thú.
Đoàn người tranh thủ thời gian nhanh chóng di chuyển về hướng doanh địa kia.
Chạy vội vã suốt mấy canh giờ.
Vết thương của mấy nữ tu vẫn chưa lành nên cho dù ngồi ở trên lưng linh thú thì sắc mặt cũng lộ vẻ vô cùng khó chịu, máu cũng dần dần rỉ ra từ vết thương.
Cố Thanh Sơn không thể không tạm dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này trời cũng tối rồi.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn khắp nơi vừa tìm một chỗ khuất gió để bắt đầu bố trí đĩa bát quái thông dụng.
Không có trận pháp sư nên chỉ có thể dùng đĩa bát quái một lần duy nhất để bố trí trận pháp phòng ngự.
Hắn kêu gọi mọi người rồi nói: “Hôm nay cứ như vậy trước đi, ban đêm mà di chuyển cũng không tốt lắm, nếu gặp đột kích bất ngờ thì sẽ có thương vong, không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức để sáng mai hãy đi.”
“Lý Xuất Trần thả linh thú cảnh giới ra, còn Bạch Hải Đông thì đi xung quanh để bố trí một ít cạm bẫy đi.”
“Nhóm nữ tu thì ở tại chỗ trị thương.”
Nhóm người thấy hắn bố trí mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp thì liền an tâm làm theo lệnh.
Vài người nam tu phía sau Cố Thanh Sơn đi qua hỏi thăm Liễu Thanh Nham.
“Có thể kể lại đôi chút cho tôi biết được không? Sao đĩa bát quái của doanh trại lại bị phá hư?”
Liễu Thanh Nham suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Hiện tại nghĩ lại, ngay từ đầu là do hai trận pháp phòng ngự quan trọng xảy ra vấn đề trước.”
“Bởi vì các trận pháp khác đều rất ổn nên mọi người cũng không để ý cho lắm.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Ở doanh trại có trận pháp sư không?”
“Có chứ nhưng mà lúc đó trận pháp sư uống say rồi nên gọi như thế nào cũng không tỉnh lại.”
“Vậy tên trận pháp sư kia đâu rồi?”
“Sau khi quân doanh bị phá hủy thì đã bị tướng quân trấn giữ doanh trại chém đầu rồi.”
“Lúc hắn bị giết thì hắn có tỉnh táo không?”
“Tỉnh rồi.”
“Hắn có nói gì không?”
“Hắn gào to là bị oan uổng nhưng lúc đó trong lòng mỗi người đều căm hận hắn làm hỏng việc. Tướng quân xử trảm hắn cũng là xử trí theo quân pháp nên không một ai cầu xin cả.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn hơi lóe lên.
“Được rồi, cô nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, cám ơn huynh đã cứu bọn ta.”
“Nên làm mà, không cần để trong lòng.”
Hai người mới vừa nói xong thì Lý Xuất Trần đã quay lại.
“Hai người đang nói gì vậy?” Hắn vô ý hỏi.
Liễu Thanh Nham mở miệng muốn nói nhưng lại nghe giọng nói thì thầm của Cố Thanh Sơn: “Chúng ta đang nói đến việc nên làm thế nào với phần giáp bảo vệ vai đã bị nát của tôi.”
Liễu Thanh Nham rất thông minh nên nhanh chóng hiểu ý hắn, thuận theo đó vờ giận dữ nói: “Chúng tôi đang nói đến phần giáp vai bị nát củaCố sư huynh, không biết bây giờ phải làm sao nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.