Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai của hắn ta, ra hiệu đừng nói.
Cố Thanh Sơn nhìn hai con linh thú, nói: “Có lẽ các ngài tính sai một việc.”
Hai con linh thú nhìn về phía hắn.
“Thứ nhất, chiến tranh là do Nhân tộc không tiếc sinh mệnh để giúp thế giới này tồn tại tiếp, không phải chuyện gì đó để các ngài phiền chán.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Nếu như thế giới này bị hủy diệt, các ngài cũng sẽ xong đời.”
“Thằng nhóc…” Lưu Quang Bích Nguyệt Báo nhìn hắn chằm chằm, lẩm bẩm nói.
Tần Tiểu Lâu liều mạng nháy mắt ra dấu cho Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn lại coi như không nhìn thấy, vẫn cứ nói: “Thứ hai, tôi không phải xin các ngài làm thú cưỡi cho tôi, chỉ là bởi vì nơi này có thẻ bài của các ngài, cho nên đang chọn thôi.”
“Nếu như các ngài không muốn, đại khái có thể rời đi, về sau cũng không cần treo tên ở Bách Hoa tông nữa, bởi vì căn bản là các ngài không làm được chuyện đã hứa
“Thằng nhóc nhà ngươi… to gan!” Độc Giác Ô Chuy Mã nhảy dựng lên.
“Nơi này là Bách Hoa tông, ngài dám nói tôi to gan ở chỗ này?” Mắt Cố Thanh Sơn híp lại.
Trên người hắn toát ra sát khí, không gian khẽ động, kiếm xuất hiện trên tay hắn.
Kiếm kêu vù vù, tỏa ra chiến ý mãnh liệt.
Hực!
Ánh kiếm màu xanh nhạt quấn hết trường kiếm.
“Ngài có thể nói lại lần nữa không? Tiền bối?” Cố Thanh Sơn nhìn qua Độc Giác Ô Chuy Mã, khẽ nói.
Ba con linh thú lui một bước.
Lông toàn thân bọn chúng cũng dựng lên. Bọn chúng đã ở trong môi trường chém giết tàn khốc nhiều năm, cực kỳ mẫn cảm đối với sự biến hóa của thế cục.
Kiếm tu.
Kiếm tu đều là bọn điên.
Nhìn bộ dáng tiểu tử này, chắc chắn hắn nghiêm túc.
Nhất định là hắn dám ra tay… Cho dù đánh không lại, hắn cũng ra tay!
Ý nghĩ này đồng thời hiện lên ở trong lòng đám linh thú.
Độc Giác Ô Chuy Mã nhìn chằm chằm Cố thanh Sơn, không hề nhúc nhích.
“Thằng nhóc…” Lưu Quang Bích Nguyệt Báo lẩm bẩm nói, sau đó lại ngừng.
“Được rồi, để ta làm thú cưỡi của ngươi.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc nói.
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình.
“Vì sao? “Hắn hỏi.
“Ta cho rằng ngươi dũng cảm, hơn nữa còn trẻ như vậy đã được Thánh nhân thu làm môn hạ, năng khiếu chắc chắn cũng không tệ…” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc lại nói: “Ta đã trì trệ ở Kim Đan cảnh hơn một tram năm rồi, nếu như làm thú cưỡi của ngươi, một ngày kia ngươi trở thành Đại tu sĩ, không chừng có thể giúp ta đột phá.”
“Đây là cơ duyên, cũng là chuyện tốt.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc nói.
“Ngài không sợ chết ở tiền tuyến cùng tôi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thằng nhóc Trúc Cơ cảnh còn không sợ chết thì yêu thú Kim Đan như ta có gì phải sợ?” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc đáp.
“Rất tốt!” Một giọng nữ vang lên.
Cả đám nhìn lại, hóa ra là Bách Hoa tiên tử đã đứng giữa không trung, đang nhìn bọn họ từ bao giờ.
“Sư tôn, người tới khi nào thế?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
“Được một lúc rồi.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Bái kiến Thánh nhân.” Ba con linh thú cuống quít hành lễ.
“Ừm.” Bách Hoa tiên tử đưa tay điểm nhẹ trong không trung, hai trong ba tấm Linh Thú bài lập tức bể nát.
“Độc Giác Ô Chuy Mã, Lưu Quang Bích Nguyệt Báo, về sau không được tới gần phạm vi ngàn dặm quanh Bách Hoa tiên quốc, cũng không được làm việc dưới danh nghĩa của ta. Nếu vi phạm, bản Thánh chắc chắn nghiêm trị.”
“Từ nay về sau, Hỏa Vân Truy Thiên Hạc chính là thú cưỡi của Cố Thanh Sơn, công pháp tu hành, đan dược, linh thực đều lấy từ Bách Hoa tông.”
“Vâng.”
Ba con linh thú cúi đầu, mỗi con lại có suy nghĩ khác nhau.
Ban đêm.
Điện Phong Lan.
Ngỗng trắng ném cho Cố Thanh Sơn một cái thẻ ngọc, nói: “Luyện cho tốt!”
Cố Thanh Sơn cầm thẻ ngọc, quét thần niệm qua, suy nghĩ lập tức cuồn cuộn.
Đây là một cái thẻ ngọc chứa công pháp.
“Bách Thánh Kết Đan quyết.”
Đây là pháp môn tu hành của chính Bách Hoa thánh nhân.
Ở kiếp trước, công pháp này rất nổi tiếng, trong miêu tả có nói, công pháp mạnh nhất ở Trúc Cơ kỳ chính là quyển này.
Tu hành công pháp này, lượng linh lực sẽ nhiều hơn hai phần mười so với những công pháp khác, hơn nữa đột phá cảnh giới kế tiếp cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tất cả người chơi đều biết công pháp này, nhưng bởi vì không ai trở thành đồ đệ của Bách Hoa tiên tử, cho nên không có ai được truyền thụ.
Ngỗng trắng nói: “Đệ ra tiền tuyến, rất có thể không thể trở về tông môn trong một thời gian ngắn, sư tôn chọn một lần trong mấy trăm loại công pháp của Trúc Cơ kỳ, cuối cùng vẫn là lấy ra công pháp mà bà ấy tu luyện lúc trước.”
Cố Thanh Sơn nói: “Hiểu rồi, đệ sẽ tìm hiểu thật kỹ.”
Đáng tiếc, hiện tại mình không có hồn lực. Hắn nói thầm ở trong lòng.
Vấn đề này cũng dễ giải quyết, ra trận giết yêu ma là được rồi.
Cố Thanh Sơn cũng có thể bắt đầu tìm hiểu pháp môn ngay bây giờ, nhưng việc hắn cần phải làm quá nhiều, vẫn nên mau chóng dùng hồn lực để cảm ngộ.
Tú Tú đợi ở một bên đã lâu, lúc này mới đưa một cái túi đựng đồ ra, giơ lên bằng hai tay đến trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Sư huynh, bên trong có rất rất nhiều đồ ăn vặt, đều là muội chọn rất lâu, huynh đói thì lấy một ít ra ăn!” Tú Tú nói.
“A, Tú Tú của chúng ta là tốt nhất! Chờ sư huynh trở về sẽ đưa muội đi ra ngoài chơi.” Cố Thanh Sơn thu túi Trữ Vật, xoa đầu của nàng một cái.
“Sư đệ.”
Ngoài điện Phong Lan, một tiếng kêu gào truyền đến.
Cố Thanh Sơn liền vội vàng đứng lên, đi ra ngoài đón.
Chỉ chốc lát sau, Tần Tiểu Lâu đi vào điện Phong Lan cùng hắn.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
“Cũng chuẩn bị xong rồi, đợi ngày mai là xuất phát.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hì hì…” Tần Tiểu Lâu vỗ vai Cố Thanh Sơn: “Chuyện linh thú hôm nay, ta nghĩ tới nghĩ lui, là ta làm không tốt, hơi khiến đệ chịu uất ức.”
“Sư huynh đệ mình không nên nói những lời này!”
“Ừm, tốt, xem như bồi thường, ở đây sư huynh có pháp môn tốt cho đệ này.” Tần Tiểu Lâu thần thần bí bí nói.
“Pháp môn tốt gì?”
“Pháp môn này là ta cải tiến, có thể giúp đệ hưởng hết thú vui của cuộc đời.”
Nói rồi gã vỗ túi Trữ Vật, lấy ra một chiếc thẻ ngọc.
Cố Thanh Sơn nhìn chiếc thẻ ngọc kia, lại nghe những lời này của gã, lập tức có chút nhức đầu.
Lần trước Tần Tiểu Lâu cũng lấy ra một chiếc thẻ ngọc, đưa cho Cố Thanh Sơn, lại bị Ngỗng trắng lấy đi luôn.
Đó là Linh Lực Cách Không Ôn Dưỡng pháp, là pháp môn mà Tần Tiểu Lâu chuyên môn dùng để tán gái.
Về sau vẫn là Tú Tú nói ngọn nguồn của công pháp kia, lúc này Cố Thanh Sơn mới chợt hiểu, chỉ biết dở khóc dở cười.
Lần này không biết hắn ta lại lấy ra cái gì.
Tần Tiểu Lâu dương dương đắc ý đưa thẻ ngọc qua.
Cố Thanh Sơn không thể không đưa tay ra nhận.
Thẻ ngọc vừa đến tay, bên trên Giao diện Chiến Thần lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ.
“Phát hiện bản siêu cải tiến của Liễm Tức quyết, có tiêu hao mười điểm hồn lực để học hay không?”
Trong lòng Cố Thanh Sơn có chút ngạc nhiên.
Liễm Tức pháp chỉ là pháp môn bình thường, chỉ dùng khi thực hiện một số nhiệm vụ cần che giấu tung tích.
Cái “Bản Liễm Tức quyết siêu cải tiến” này còn tốn nhiều hồn lực hơn so với những kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ, xem ra là tinh túy trong đám Liễm Tức quyết.
Có điều, cái này có tác dụng gì đây?
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Đây không phải Liễm Tức quyết sao? Sao lại ‘hưởng hết thú vui của cuộc sống’?”
“Đệ không hiểu được đúng không?” Tần Tiểu Lâu thừa nước đục thả câu.
“Ừm, không hiểu.” Cố Thanh Sơn phối hợp nói.
Tần Tiểu Lâu cười ha ha một tiếng, sắc mặt đột nhiên biến thành nghiêm túc: “Cái đạo lý của pháp môn này tổng cộng có năm từ.”
“Từ trước đến nay ta không nói cho người khác năm từ này, cho nên sư đệ nhất định phải lắng tai mà nghe!”
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta nói trịnh trọng cũng nghiêm túc theo bản năng: “Được, sư huynh, huynh nói đi!”
Tần Tiểu Lâu nghiêm mặt nói: “Giả heo ăn thịt hổ.”
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Tần Tiểu Lâu lại nói: “Đi đến nơi phố chợ, thì kiềm nén khí tức ở Luyện Khí kỳ, nếu như có ai chọc giận đệ thì thu hồi Liễm Tức quyết, thể hiện ra cảnh giới thực dọa cho bọn chúng phải cầu xin tha thứ.”
“Dùng chiêu này ngay trước mặt nữ tu sĩ, thể xác và tinh thần càng sảng khoái.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.