Chương trước
Chương sau
“Sư huynh không giận gã à?” Tú Tú tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn cười, lấy ra một nắm đồ ăn vặt, nói: “Ăn chút đi, Tú Tú sư muội.”
Tú Tú đứng nhàm chán, vừa thấy những thứ đồ ăn vặt này, đôi mắt cũng sáng lên: “Sư huynh đi mua lúc nào, sao muội lại không biết?”
“Lúc muội nhìn linh thú, ta tiện tay mua đó.”
“Ngon quá, ừm, sư huynh thật tốt!”
“Đương nhiên.”
Thanh Vân môn bay lên Thiên Cung bằng một loại phương thức khiến người ta có ấn tượng rất sâu đậm.
Ngay sau đó, một tiếng phật hiệu thật lớn vang lên.
“A Di Đà Phật.”
Linh Diệp tự, môn phái của một trong Tam thánh là Bi Ngưỡng đại sư cũng tới rồi.
Phụ trách dẫn dắt Linh Diệp tự tham gia Tuế thí là một tăng nhân trẻ tuổi đang nhắm hai mắt, tuổi chừng mười bảy mười tám bằng Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy gã niệm phật hiệu, một đóa sen vàng dồn dập dâng lên khỏi mặt đất, kéo đám người chùa Linh Diệp bay lên Thiên Cung.
“Oa, là Địa Dũng Kim Liên, thần thông của Phật môn, thật sự là khiến người ta mở to mắt mà nhìn!” Tú Tú vừa ăn đồ ăn vặt, vừa hô đầy hưng phấn.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề, một vấn đề rất nghiêm trọng: “Sư huynh sư huynh.”
“Hả?”
“Chúng ta đều không biết bay, đi lên như thế nào?”
Cố Thanh Sơn nhìn chung quanh, trên đỉnh núi đã còn rất ít người.
“Không cần lo lắng.” Hắn cười một tiếng: “Trong chuyện này, sư tôn càng để ý hơn so với huynh và muội.”
Hắn vỗ túi Trữ Vật, lấy bùa truyền tin ra.
“Bách Hoa tông…” Cố Thanh Sơn cất cao giọng hô.
Ba từ này tựa như có ma lực, vừa đọc ra, ngay cả các tu sĩ trên Thiên Cung cũng đều nhìn sang.
“Cố Thanh Sơn, mang môn nhân đệ tử đến đây tham gia Tuế thí.” Hắn nói xong, trang nghiêm thi lễ về phía Thiên Cung.
Bùa truyền tin bị hắn thúc linh lực vào, hóa thành một quầng lửa sáng rực bay đi.
Đám người đợi mấy hơi mà cũng chẳng có chuyện gì khác xảy ra.
Thần sắc Lý Trường An biến đổi, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.
Không ngờ thằng nhóc này lại thuộc Bách Hoa tông, thảo nào dám đối đầu với mình.
Nhưng Bách Hoa tông thì sao? Ta cũng là môn hạ của Thánh Nhân, phải giẫm ngươi, giẫm ngươi.
Ninh Nguyệt Thiền…
Nhớ đến vị Thánh nữ tuyệt sắc nghiêng thành này, ánh mắt Lý Trường An trỏ nên mãnh liệt hẳn.
Có lẽ hiệu quả khi giẫm thằng nhóc kia còn lớn hơn so với giẫm bất kỳ ai.
Gã nghĩ như vậy, đồng thời cũng làm như vậy rất nhanh.
Sau một khắc, một tiếng cười khẽ bỗng nhiên truyền đến từ trong Thiên Cung. Các tu sĩ tới tấp nhìn lại, đã thấy là Lý Trường An của Thanh Vân môn.
Lý Trường An lắc đầu thở dài: “Bách Hoa tông tổng cộng mới tới có hai người, nếu không lên được thì trở về đi!”
Mọi người nghe xong, dòng suy nghĩ bắt đầu tăng tốc chạy nhanh.
Lời này là có ý gì? Thanh Vân quaan vốn không hợp Bách Hoa tông?
Nhưng đáng lý ra trong những trường hợp như thế này, Bách Hoa tông không thể có sơ suất gì mới đúng.
Mà ngẫm lại, Bách Hoa tiên tử tính khí thất thường, ai biết nàng ta nghĩ như thế nào?
Lý Trường An dám nói nhưng tu sĩ môn phái khác thì không. Các tu sĩ ngậm miệng thật chặt, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, sợ rằng ếch chết tại miệng, gây ra phiền toái lớn.
Đúng lúc này, một áng mây bảy màu ló ra từ chân trời. Áng mây này có màu sắc lộng lẫy, lại mang hơi thở uy nghiêm nhè nhẹ, khiến người nhìn mắt mỏi đầu mê. Đám mây bảy màu hối hả bay tới, phút chốc sau rơi xuống đỉnh núi, hóa thành một vị mỹ phụ thành thục.
Cố Thanh Sơn kéo Tú Tú vội vàng hành lễ: “Bái kiến Thánh nhân.”
Mỹ phụ cười một tiếng: “Không cần đa lễ, ta phụng mệnh tiên tử, tới để giúp ngươi.”
Nói rồi, thân thể của nàng chuyển động, hóa thành một con Khổng Tước có cái đuôi dài rất đẹp.
Trên thế gian, chỉ có Khổng Tước đực mới có lông đuôi xinh đẹp. Nhưng Khổng Tước Yêu Thánh đâu phải là cấp bậc mà Khổng Tước phàm trần có thể so sánh được? Nàng là Thánh thú, mỗi một sợi lông trên thân đều ẩn chứa lượng linh tính và xinh xẹp rất lớn, nếu nhìn lâu còn giúp ích cho việc cảm ngộ pháp tắc của trời đất.
“Làm phiền người, vô cùng cảm kích!” Cố Thanh Sơn lại thi lễ.
Khổng Tước Yêu Thánh biết hắn tôn kính thật lòng, khẽ gật đầu nói: “Chúng ta đi!”
Nàng nhẹ nhàng vẫy cánh, Cố Thanh Sơn và Tú Tú liền bay lên trên lưng nàng.
Khổng Tước Yêu Thánh chở hai người đi, dang hai cánh bay lên Thiên Cung. Bóng dáng mỹ lệ của nàng tựa như đám mây bảy màu, nhưng lại mỹ lệ nhu hòa hơn mây, càng khiến người ta rung động khó quên.
Tất cả tu sĩ đều ngừng thở, mắt không chớp nhìn cảnh tượngnày.
Phong Thánh cảnh là điểm cực hạn của tu hành, là biểu tượng của “Đạo”, là lời của Thánh, từ trước đến nay ai nắm giữ địa vị này đều sẽ nhận được sự kính trọng cao nhất. Trong lịch sử loài người, vẫn chưa ai có thể bắt cường giả Phong Thánh cảnh làm thú cưỡi.
Chuyện Bách Hoa tông làm ra lần này, chỉ sợ mấy chục năm, mấy trăm năm cũng vẫn sẽ là đề tài mà mọi người nói chuyện say sưa lúc trà dư tửu hậu.
Cố Thanh Sơn và Tú Tú bay trên quảng trường Thiên cung, Khổng Tước Yêu Thánh gật đầu nhẹ với hai người, hóa thành áng mây nhẹ nhàng rời đi.
Tú Tú nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy bên trái là một đám tu sĩ chất phác đang nhìn mình đến sững sờ, bên phải cũng là một đám tu sĩ khác đang sững sờ nhìn mình.
Nàng nhỏ giọng hỏi Cố Thanh Sơn: “Có phải sư phụ làm hơi quá rồi không?”
Cố Thanh Sơn cũng nhỏ giọng trả lời: “Sư phụ chỉ thích hiệu quả như vậy.”
Tú Tú suy nghĩ một chút, gật đầu đầy đồng cảm.
Một hồi lâu sau mọi người mới sực tỉnh, dần dần trò chuyện lại.
Sắc mặt Lý Trường An rất khó coi, trong lòng càng phiền muộn, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Khoảng mười phút sau, Tuế thí cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Thi vòng đầu rất đơn giản, đi lên biểu diễn ra năng lực mạnh nhất của mình, giới tu hành đề cử bảy vị chưởng môn tiến hành đánh giá, chỉ cần được cho là nhân tài có thể bồi dưỡng được thì là đạt.
Tuế thí lần này, các tông phái lớn đã mở cửa sau, chỉ cần võ giả coi được một chút, đều sẽ cho qua cửa.
Vòng thi đầu nhanh chóng trôi qua, lúc kết thúc, phần lớn võ giả và tu sĩ cấp thấp đều đã lấy được tư cách gia nhập môn phái.
Không ít người vui đến phát khóc.
Cố Thanh Sơn nhìn cũng bùi ngùi mãi không thôi. Kiếp trước, hắn đến đây với tư cách tán tu, nhưng bởi vì một bài kiếm quyết nên ngay cả vòng thi đầu cũng không qua.uhi đó, hắn nghèo tới mức không một xu dính túi, ngay cả một bài kiếm quyết duy nhất kia cũng là đổi bằng mạng sống ở tiền tuyến.
Kết thúc vòng đầy là đến vòng hai, thi kiến thức. Với đám tán tu, sẽ có tu sĩ riêng khảo hạch bọn họ, nếu họ đủ tư cách mới cho tiến vào vòng tiếp theo.
Có thể đi vào vòng tiếp theo, chẳng khác nào thu được tư cách đệ tử nội môn trong môn phái, còn nếu bị đào thải thì chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, tiếp tục mài giũa ở bên ngoài.
Có bốn Võ Tôn phụ trách kiểm tra tu sĩ Võ đạo; ba Ngũ hành Thuật pháp sư kiểm tra tu sĩ Thuật pháp; ba Kiếm tu phụ trách kiểm tra Kiếm tu, Đao khách và tu sĩ dùng các binh khí khác; hai trưởng lão môn phái phụ trách thẩm định Thiên Tuyển kỹ.
Tú Tú không nhìn gì khác mà chỉ nhìn chằm chằm quá trình thẩm định Thiên Tuyển kỹ, hứng thú dạt dào.
“Sư huynh, chúng ta không làm gì chỉ đứng ở đây như thế có được không?” Nàng có chút bất an hỏi.
“Thế này là tốt nhất rồi, mở mang tầm mắt, lại yên ổn quay về, không làm trái lệnh sư môn.” Cố Thanh Sơn cười đáp.
Hai người nói xong, lại trông thấy cách đó không xa có một cô gái đang đi tới chậm rãi, xung quanh có mấy cô gái khác vây lấy nàng như sao sáng vây trăng vậy.
Nơi nàng đi qua, tất cả tu sĩ dùng kiếm đều không hẹn mà cùng lặng lẽ giấu trường kiếm ở sau lưng. Những Kiếm tu kia từng bị đánh nên hành động giấu kiếm cũng rất mau lẹ, chọc cho đám nữ tu sĩ đi theo nàng nhao nhao che miệng lại cười nhẹ. Nàng như không nhìn thấy, dường như tình cảnh này sớm đã thành thói quen, chỉ đi thẳng một đường đến bên cạnh Cố Thanh Sơn và Tú Tú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.