Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Sơn là người đã biết thì không có cái gì là không nói, mà đã nói thì nói vô tận.
Buổi trưa rất nhanh đã đến, hai người lấy lương khô Tần Tiểu Lâu làm ra ăn, sau khi rửa ráy một chút, liền nhắm mắt lại bắt đầu ngồi thiền điều tức.
Ước chừng qua một canh giờ, bầu trời phía bên ngoài truyền tới từng hồi sấm sét. Sau đó, lại có người hô to ở khắp nơi.
“Đã đến giờ rồi!”
“Mời các vị xuất phát!”
“Sắp bắt đầu rồi, có thể ra ngoài rồi!”
Các tu sĩ rất nhanh đã di chuyển, từng nhóm từng đoàn tập trung lại, sau đó đi ra ngoài.
“Sư huynh?” Tú Tú mở mắt ra, nhìn cố Thanh Sơn hỏi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Hai người liền theo dòng người đông đúc như thủy triều đi ra bên ngoài, một mạch đi tới đỉnh Uy Sơn. Nơi này đã sớm được xây dựng thành một quảng trường rộng rãi, các tu sĩ và tán tu đợi thi, các võ giả đứng đông nghịt trong đó, phát ra những tiếng bàn tán xôn xao.
Qua một khắc, đột nhiên có người ngự không bay tới, la lớn: “Sau hai mươi hơi thở, Thiên Cung hiện thế, xin mời các vị chuẩn bị lên Thiên Cung.”
Nghe được lời này, đám người từ từ im lặng, mọi người đều vận sức chờ phát động, chỉ chờ thời cơ đến.
“Sư huynh, Thiên Cung mà họ nói là thế nào? Nhị sư huynh nói có sấm, có phải sấm sắp tới rồi hay không?” Tú Tú đột nhiên tò mò hỏi.
“Muội cứ xem là biết.” Cố Thanh Sơn không nói cho nàng. Hắn chỉ ra hiệu cho Tú Tú che lỗ tai lại, bản thân cũng bịt kín hai tai.
Lúc này, một tiếng sấm vang lên trên bầu trời, âm thanh đinh tai nhức óc khiến cho không ít người phải bịt tai lại.
Một người đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn cười lạnh nói: “Tu hành không cố gắng, đến cả âm thanh cũng không chống lại được, ôi, tu sĩ của thời đại này thật sự không bằng chúng ta năm đó.”
Cố Thanh Sơn trợn mắt, chẳng muốn tranh luận với hắn ta.
Đây không phải tiếng sấm bình thường, mà là thần giới giáng lôi, nghe vào trong tai sẽ gây ảnh hưởng lên thần hồn, rất có uy lực, dưới Hóa Thần đều không chống cự lại được. Bịt tai lại là phương pháp đơn giản và hữu dụng nhất.
Nếu như không chống cự lại một chút nào, nói không chừng thần hồn sẽ bị tổn thương.
Quả nhiên, sau tiếng sấm đó, bên cạnh người nọ vang lên một giọng nói: “Sư huynh, huynh bị chảy máu mũi kìa.”
Người nọ không thèm để ý, quẹt mũi: “Hừ, đêm qua ta tu hành siêng năng quá, hôm nay cảnh giới tăng lên một chút, cho nên kinh mạch bị chảy máu.”
Cố Thanh Sơn thì khá ổn, từng trải nhiều rồi, nghe rồi cứ để đấy, thế nhưng Tú Tú thì không nhịn được. Trước khi Tú Tú xuất môn, không chỉ sư tôn, mấy vị sư huynh đều dặn đi dặn lại nàng về những việc nguy hiểm, cho nên hiểu rất rõ về chuyện thần lôi. Lời đối phương nói quá ngớ ngẩn, nàng lại là một đứa trẻ, không nhịn được mà bật cười hì hì.
Người nọ lập tức khó chịu, hai mắt trừng lên, nói: “Tiểu cô nương, ngươi cười cái gì?” Nói xong liền đi tới bên này.
Cố Thanh Sơn theo bản năng giấu Tú Tú ở phía sau lưng, nói: “Làm sao, không cho phép người khác được cười à?”
Người nọ hầm hừ tức giận nói: “Các ngươi cũng là đi theo trưởng bối tới tham gia Tuế thí đúng không, đừng có để ta gặp được, nếu không ta nhất định sẽ làm các ngươi mất mặt đó.”
Cố Thanh Sơn phóng Thần niệm, lướt nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Linh lực của Luyện Khí tầng một chập chờn.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, đến tức giận cũng không tức giận nổi.
Người nọ thấy hắn không nói lời nào, tự cho là mình đã giành thắng lợi, kiêu ngạo quay người trở về.
Người xung quanh nhìn về phía Cố Thanh Sơn, lộ ra vẻ xem thường.
Thiếu niên này, một lời cứng rắn cũng không dám đáp trả, như vậy mà cũng tu hành?
Tú Tú kéo kéo y phục của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn quay đầu lại, Tú Tú nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, sao huynh không giáo huấn hắn ta vậy? Nếu như Nhị sư huynh có ở đây, thì huynh ấy đã sớm ra tay rồi.”
Cố Thanh Sơn xoa đầu nàng, nói: “Sư tôn đã dặn rồi, lần này chúng ta phải bình an tới, bình an trở về, gây sự làm gì? Hơn nữa…” Cố Thanh Sơn thở dài: “Hắn ta quá yếu, ta thật sự sợ mình không khống chế được lực độ.”
Tú Tú ngẩn người, chợt nhớ tới cảnh tượng Tần Tiểu Lâu đã bị một kiếm của Cố Thanh Sơn đánh bay lên không trung, à Tần Tiểu Lâu còn là Trúc Cơ trung kỳ đó.
Tú Tú liền gật đầu đồng cảm sâu sắc.
Hai người bịt lỗ tai lại, nghe thấy tiếng thần lôi lần nữa từ Thiên giới.
Cuối cùng, thế giới yên lặng trở lại.
Mây đen tản đi, trên bầu trời xuất hiện một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung. Chỉ cần liếc qua cung điện, đã khiến cho trong lòng người ta bất giác nảy sinh sự tôn kính.
Bốn góc phía trên cung điện đều có tượng thần canh giữ, trên ngói lưu ly chạm trổ mười mấy loại thần thú như long, phượng, áp ngư, đấu ngưu, toan nghê, li vẫn... Phía trước cung điện có một cái đài tứ diện nhô lên, trước đài có trống, có bàn, có mực, có giấy. Mà dưới đài tứ diện là một quảng trường rộng lớn, vây chặt lấy cung điện.
Cho dù đã trải qua rất nhiều năm mưa gió tang thương, tòa cung điện này vẫn tỏa ra khí tức uy nghiêm vô thượng. Đáng tiếc là, dường như nó đã bị một sức mạnh khổng lồ nào đó tàn phá, gần một bên kiến trúc đã bị biến mất.
Tòa cung điện này, chỉ còn lại một nửa.
Nó lặng lẽ lơ lửng trên bầu trời, dùng thân hình không trọn vẹn của mình hiện ra với thế gian, dường như đang muốn nói gì đó với mọi người.
“Lên - Thiên - Cung!” Giọng nói uy nghiêm từ một trong các tu sĩ phía trước truyền đến.
Các tu sĩ đã bắt đầu hành động. Đầu tiên là mười mấy tên tu sĩ đứng ở trong góc nhỏ, bọn họ lái một tàu bay cỡ lớn, chọn lựa năm sáu mươi tên võ tu, chỉnh đốn cẩn thận rồi đưa lên trên đó.
Tu sĩ cầm đầu lớn tiếng tuyên bố: “Tùng Dương Tử của Lưu Vân môn mang môn nhân tử đệ đến đây tham gia Tuế thí.” Nói xong liền nghiêm túc hành lễ về phía Thiên cung.
Tàu bay chậm rãi khởi động, dẫn đám người Lưu Vân môn bay lên trên cung điện.
Ngay sau đó, một lão giả đứng ra, lớn tiếng nói: “Hoắc Sơn Phi của Vạn Kiếm tông, mang môn nhân tử đệ đến đây tham gia Tuế thí.”
Đây là chưởng giáo Vạn Kiếm tông.
Ông ta cũng nghiêm túc hành lễ về phía Thiên cung.
Lễ xong, một thanh kiếm lớn bỗng nhiên treo lơ lửng trên đỉnh đầu đám tu sĩ Vạn Kiếm tông, bọn họ rối rít nhảy lên ngồi trên kiếm, bay thẳng về phía cung điện trên trời.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường vô cùng náo nhiệt.
Môn phái nào cũng rối rít lấy ra công cụ phi hành, mang đám võ giả tán tu Luyện Khí, Trúc Cơ không thể phi hành theo, bay về phía Thiên cung.
“Lý Viễn Tu phái Minh Hải, mang môn nhân đệ tử đến đây tham gia Tuế thí.”
“Bạch Giang Hải của Bạch Sơn giáo, mang môn nhân đệ tử đến đây tham gia Tuế thí.”

“Lý Khinh Dao phái Dao Quang, mang môn nhân đệ tử đến đây tham gia Tuế thí.”
Cố Thanh Sơn nhìn qua một lượt, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở bên trong phái Dao Quang.
Lãnh Thiên Tinh gật đầu mỉm cười với hắn, truyền âm: “Ta là tu sĩ chấp pháp thi vòng đầu, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp.”
Một vầng hào quang lộng lẫy nổi lên cuồn cuộn, bọc lấy tất cả môn nhân đệ tử của phái Dao Quang rồi bay lên Thiên Cung.
“Hoá ra trong giới tu hành có nhiều công cụ phi hành kỳ quái như vậy, chơi thật vui!” Tú Tú nhìn các tông môn bay lên không trung, thích thú nói.
Cố Thanh Sơn cười một tiếng: “Công cụ phi hành của bọn họ cũng đại biểu cho sự đặc sắc của tông môn họ.”
Tú Tú chăm chú suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Thảo nào, Vạn Kiếm tông là thanh kiếm to, phái Dao Quang là vầng sáng trên biển, Linh Thú tông là một con Thủ Sơn cự quy gần mười nghìn năm tuổi.”
“Nhưng mà có môn phái vẫn dùng tàu bay, đoán chừng là không có tài lực hoặc tinh lực để đổ vào phương diện này.” Nàng chậm rãi nói.
“Không sai, Tú Tú thật thông minh!” Cố Thanh Sơn khen ngợi một câu: “Đây là một cơ hội tốt để khoe sức hấp dẫn của tông môn nhà mình, khiến đám đệ tử sắp được tuyển nhìn kỹ một chút, cũng làm cho những đệ tử thiên tài động tâm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.