🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tay hắn hành động nhanh đến mức chỉ còn thấy bóng, trên Quân cung không ngừng vang lên những âm thanh nặng nề.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Sắc mặt của tên cao to chạy đến đầu tiên đột nhiên biến đổi, cơ thể bỗng nghiêng đi.
Một bóng xám bay đi từ chỗ mà gã vốn đang đứng.
“Ngây thơ quá.”
Khóe miệng tên cao to nở nụ cười tàn nhẫn, nhưng gã chỉ kịp nói ra một câu này liền bị một mũi tên khác bắn xuyên qua ngực.
Một cái lỗ cực lớn xuất hiện trước ngực gã, nhìn xuyên qua cái lỗ này còn có thể nhìn thấy cảnh sắc của ngôi nhà phía sau.
Tên cao to té nhào xuống đất, không một tiếng động.
Trên bầu trời, mũi tên càng ngày càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khuôn mặt Cố Thanh Sơn lạnh như băng, hai tay không ngừng, cả người giống như một cái máy bắn tên vậy.
Mưa tên trút xuống, các võ giả lật đật tránh né, không còn sức lao về phía trước nữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đã phát hiện ra rằng mình căn bản không thể trốn thoát. Từng bóng xám hóa thành tử thần đoạt mệnh, lấy đi sinh mạng của họ.
Một tông sư thấy tình hình không ổn, lấy một cái rương ở sau lưng ra, ấn một cái lên đó. Một bộ giáp bảo vệ Đan Binh Ngoại Cốt từ trong rương đưa ra, chậm rãi khoác lên người gã.
Giáp bảo vệ Đan Binh Ngoại Cốt có năng lực phòng vệ khá tốt, có thể gia tăng sức mạnh cho người mặc, lại còn trang bị hệ thống hỏa lực, là hàng phân phối cho binh lính quân đội.
Gã là võ giả cấp bậc tông sư được điều phối gien, giống như quả trên cây được dùng thuốc thúc chín, mặc dù cảnh giới đạt tới cấp bậc tông sư, nhưng lại không thật sự lĩnh ngộ được sức mạnh tông sư, cho nên không ngại sử dụng chút hỏa lực binh sĩ. Còn Tông sư Võ đạo chân chính thì thà tay không vật lộn trong máu và lửa cũng không thèm sử dụng những thứ này.
Cố Thanh Sơn lập tức chú ý đến gã, trường cung xoay qua, khởi động Liên Xạ.
Keng keng keng keng keng!
Một chuỗi âm thanh vang lên giòng giã xen lẫn với tia lửa bắn ra, võ giả cấp Tông Sư kia ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu rồi ngã quỵ dưới đất, không nhúc nhích nữa.
Trên bộ giáp bảo vệ Đan Binh Ngoại Cốt xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm.
Phòng vệ mức độ này tuy mạnh hơn tấm thép trên phi cơ cảnh dụng loại nhỏ, nhưng đối mặt với mũi tên linh lực của Cố Thanh Sơn thì vẫn chẳng có nghĩa lý gì. Có điều cái chết của người này đã đưa đến cơ hội hiếm có cho các Tông sư Võ đạo khác.
Ba võ giả cấp Tông sư nhanh chóng áp sát đến, đã đến dưới đèn đường.
Bọn họ nhìn nhau rồi cùng nhảy lên đèn đường, tung ra quyền cước đánh vào những chỗ yếu hại trên người Cố Thanh Sơn.
Bọn họ phối hợp với nhau cũng khá ăn ý, vây kín Cố Thanh Sơn không còn chút kẽ hở, căn bản không cách nào chạy thoát được.
Bên kia, một tay Cố Thanh Sơn cầm trường cung, một tay khác nhẹ nhàng ấn xuống.
“Hây!”
Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng, linh lực trong đan điền dâng lên mãnh liệt như nước thủy triều. Trên người hắn từ từ tỏa ra ánh sáng màu xanh mà mắt thường có thể thấy được, sau đó nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
Chiêu này là chiêu cơ bản nhất giúp phóng linh lực ra ngoài, gọi là “Linh áp”.
Ở dị thế giới, những đại tu sĩ ở kỳ Nguyên Anh, Hóa Thần chỉ tùy tiện phóng ra Linh áp là đã có thể đè tất cả người dân trong một tòa thành ra đất, muốn động cũng không được.
Còn với Linh áp Luyện Khí tầng 5 của Cố Thanh Sơn thì chỉ có thể sinh ra một lực đẩy, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn cố tình dùng nó để chèn ép những người chưa từng được chứng kiến loại sức mạnh này.
Ba Tông sư còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã gặp phải một lực đẩy rất mạnh, đẩy họ bay vút đi giữa không trung, bộ dáng vô cùng chật vật.
“Bia ngắm tốt đấy.” Hai mắt Cố Thanh Sơn hơi híp lại, rút mũi tên ra. Hắn chẳng cần dùng đến bất kỳ kỹ năng nào, chỉ đơn giản là rót linh lực vào mũi tên rồi bắn ra một loạt.
Ba võ giả cấp Tông Sư còn đang bay giữa trời thì đã bị mấy mũi tên của hắn bắn thành cái sàng, trên người lủng lỗ chỗ. Lúc họ rơi xuống đất thì đã trở thành thi thể lạnh băng.
Cố Thanh Sơn đứng trên đèn đường, cầm cung đưa mắt nhìn bốn phía. Ba mươi Tông sư đã bị bắn chết hết, thi thể nằm đầy đường.
“Khốn kiếp, là ba mươi Tông sư đấy...” Sắc mặt Nhiếp Vân không ngừng thay đổi, hai chân run rẩy đến mức sắp không đứng vững.
Hắn ta cắn răng một cái, chạy đến trước cửa phi cơ, cung kính thi lễ: “Bác Mã, phải nhờ ngài ra tay rồi.”
Một ông cụ lưng còng chắp hai tay sau lưng bước xuống phi cơ, nhìn xuống con đường bên dưới, nghiêm túc quan sát từng thi thể một.
“Ra tay ác thật, có điều mấy mũi tên nhố nhăng như đồ chơi con nít này cũng chẳng làm khó được tôi.”
Ông cụ nói xong, hai đầu gối khẽ khuỵu xuống. Một tiếng “ầm” vang lên, chỉ thấy cả người lão đã lao thẳng về phía Cố Thanh Sơn như đạn pháo!
Khoảng cách xa như vậy mà dám lăng không giết đến, chỉ e đối thủ đã đạt đến cấp bậc Đại tông sư. Ánh mắt của Cố Thanh Sơn tinh tường cỡ nào, hắn ngay lập tức xác định được thực lực của đối phương.
Ông cụ bỗng nhiên đưa hai tay ra, đẩy về phía trước.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn biến đổi, bay vọt ra sau không chút do dự, đáp lên một ngọn đèn đường khác.
Cùng lúc đó, giữa không trung, rõ ràng ông cụ vẫn còn cách Cố Thanh Sơn mấy chục mét nhưng cũng đã vung mạnh hai quyền.
“Trùng Tí Pháo Chùy! (*)”
(*) Có nghĩa là hai tay biến thành chùy và pháo.
Xèo… Ầm!
Đầu tiên là một âm thanh nhỏ vang lên, sau đó là một tiếng nổ cực lớn. Khi nhìn lại, ngọn đèn đường mà Cố Thanh Sơn đứng khi nãy chỉ còn lại một nửa.
“Nhóc con chạy nhanh đấy.” Lão nói rồi đuổi theo.
Cố Thanh Sơn không nói một lời, giơ cung tên bắn ngay.
Lão phất tay không thèm để ý, những mũi tên bị bật ra kêu leng keng.
Cố Thanh Sơn nhíu mày, cảm thấy hơi bực bội.
“Hai tay có thể cách không đánh ra Hóa Kình, uy lực đến mức độ này, chắc chắn là sức mạnh Quy Tàng.”
Một người khi đạt đến cảnh giới Đại tông sư Võ đạo tức là từng có một cơ hội kích phát thần thông, rõ ràng ông cụ trước mặt đã kích phát được Quy Tàng, nên hai tay mới có sức mạnh đặc biệt này.
Lão ta nói không sai, đối mặt với những mũi tên được bắn thẳng đến này, lão chỉ cần giơ hai tay lên, sử dụng sức mạnh Quy Tàng là đủ đối phó rồi.
Chân của Cố Thanh Sơn vẫn không dừng lại. Phía sau lưng, ông lão đuổi theo hắn sát nút. Suốt con đường ta chạy ngươi đuổi ấy, tất cả những ngọn đèn đường đều gặp phải tai vạ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đèn đường không ngừng đổ xuống, ông lão càng đuổi càng gần.
“Chết đi thằng nhãi! Tao sẽ lấy đầu mày!” Lão ta hung ác nhào tới.
Cố Thanh Sơn vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo Quân cung thật căng, tạo thành hình trăng tròn, sau đó đột nhiên quay người lại, hét: “Loạn Vũ!”
Dây trường cung rung lên không ngừng, từng tiếng vang lên như sấm sét. Mỗi một mũi tên màu xám đều như có sự sống, bay lượn giữa không trung như rồng như rắn, vẽ ra những quỹ tích khó lường.
“Sao có thể như vậy!” Lão quát khẽ một tiếng, hai chân đột nhiên bám chặt trên mặt đất, cảnh giác nhìn xung quanh.
Năm mũi tên bắn đến cùng một lúc!
Cơ thể lão ta linh hoạt như cá bơi, không ngừng vặn vẹo lăn lộn, né tránh những mũi tên vùn vụt lao tới. Những mũi tên này chứa sức mạnh to lớn hơn ban nãy rất nhiều, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của lão. Chưa kể góc độ của chúng rất xảo quyệt, lão phải dùng hết sức mình mới né được.
Đại tông sư Võ đạo đã có một chút Linh giác, nên mỗi lần mũi tên đến sát cơ thể vẫn luôn phản ứng lại kịp, hoặc là xoay người tránh né, hoặc là đưa hai tay ra đánh mũi tên bay đi.
Sau một trận chiến nguy hiểm kịch liệt, cuối cùng lão cũng tránh né được hết các mũi tên.
“Đây là thuật bắn cung kiểu gì?” Lão ta thở phì phò hỏi.
Trong lòng lão ít nhiều cũng đã hối hận, nếu biết trước mũi tên này còn có thể chuyển hướng bay liên tục như vậy thì lão đã không vội giành tấn công trước rồi. Ngược lại, từ từ chiến đấu, chậm rãi tiếp cận đối phương sẽ an toàn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.