Nhanh chân trở lại căn phòng nhốt Tiểu Vy và Nhược Hân bọn họ kinh ngạc khi không thấy người đâu nữa. Bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài thấy hai cô gái đang cố chạy thoát thân, bọn chúng liền hét lên.
“Đại ca bọn họ bỏ trốn rồi.”
“Mẹ kiếp, mau đuổi theo! Tụi nó bị trúng thuốc rồi không chạy nhanh được đâu.”
Sau nửa ngày khoanh vùng điều tra, cảnh sát và đã tìm được nơi bọn bắt cóc có thể đến. Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, Tiêu Quốc Huy vì lo lắng cho an nguy của Tiểu Vy cũng theo cảnh sát và Lục Tử Khâm nhanh chóng đến địa điểm nghi ngờ. Nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy một bóng người nào cả.
Nhìn dấu vết xung quanh cảnh sát đoán được vừa rồi có người ở đây. Tìm kiếm xung quanh Lục Tử Khâm phát hiện giày của Tiểu Vy bị rơi bên ngoài khi nhà hoang không xa, biết đã tìm đúng hướng mọi người nhanh chóng tản ra tìm kiếm.
Lại nói về Tiểu Vy và Lục Nhược Hân sau khi chạy khỏi nhà hoang, bọn người bắt cóc kia đã phát hiện và đuổi theo. Lục Nhược Hân trúng phải thuốc mà bọn chúng ép cô uống nên dần không đủ sức chạy nữa, xung quanh lại là rừng cây vắng vẻ không một bóng người. Đuối sức cô nắm lấy tay Tiểu Vy thở hỗn hển nói.
"Chị… em không chạy nổi nữa rồi, chị chạy đi mặc kệ em. "
“Không được, em phải cố lên. Để bọn họ đuổi kịp là lành ít dữ nhiều đấy!”
“Nhưng em… không còn sức nữa.”
“Nhược Hân cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3487207/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.