Tiểu Vy tỉnh dậy khi trời đã về chiều. Mở mắt nhìn quanh căn phòng chẳng thấy Tử Khâm đâu, cô nhỏm người dậy định xuống giường cảm giác đau từ thân dưới khiến cô nhăn mặt thầm mắng.
“Lục Tử Khâm đáng ghét anh đừng hòng động vào em nữa. Đúng là ngốc nghếch mới tin lời anh mà.”
Bước vào nhà vệ sinh nhìn thấy mình trong gương khiến cô không khỏi kêu trời. Cả người toàn những dấu vết đỏ chót anh để lại, cô ra ngoài kiểu gì với bộ dạng thế này đây!
Chọn lấy một bộ quần áo kính cổng cao tường một chút để mặc, nhìn lại mình trong gương lần nữa thấy đã ổn cô mới xuống nhà. Vừa bước xuống cầu thang Tiểu Vy đã nhìn thấy Tử Khâm đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Dám bẫy tôi thì cô ta thừa biết được kết quả sẽ thế nào rồi. Một người mưu mô như cô ta như thế đã là quá nương tay rồi.”
“Cái nương tay của cậu là làm họ tán gia bại sản, mất hết thể diện như vậy à? Cậu nương tay quá đấy!”
“Cậu xót cho cô ta sao?”
“Không hề, gu tôi không mặn thế đâu. Tôi có mục tiêu của đời mình rồi, đợi khi xong việc tôi lại trở về theo đuổi mục tiêu của đời tôi. Tôi không có sở thích nhặt rác cho người khác đâu.”
Ngước mắt nhìn lên thấy Tiểu Vy đang đứng ở cầu thang, anh nỡ nụ cười cưng chiều nhìn về phía Tiểu Vy rồi trả lời Cẩn Dân qua điện thoại.
“Không nói với cậu nữa, mục tiêu của đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3486475/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.