Trở về nhà sau mấy ngày nằm viện, Tiểu Vy phát hiện phòng của mình trống không. Kiểm tra lại đồ đạc trong phòng chẳng hiểu vì sao chúng không cánh mà bay, đến một chiếc áo một quyển sách cũng không còn. Cứ ngỡ phòng của mình bị trộm đột nhập cô vội vã xuống nhà tìm dì Trương lên tiếng hỏi.
“Dì Trương, nhà mình có trộm sao? Đồ đạc trong phòng cháu biến mất hết rồi.”
Lục Tử Khâm bên ngoài vừa nghe điện thoại xong bước vào, nghe cô nói anh chỉ cong môi cười nói.
“Không phải trộm, mà là anh bảo dì Trương chuyển đồ của em sang phòng của anh cả rồi.”
“Sao lại chuyển sang phòng anh?”
Lục Tử Khâm bước đến nắm lấy tay cô nở nụ cười tươi nói.
“Quan hệ của chúng ta bây giờ ở chung phòng thì có vấn đề gì chứ!”
“Nhưng… chúng ta còn chưa chính thức kết hôn, anh làm như vậy có phải không được thỏa đáng không?”
“Sao lại không thỏa đáng, anh muốn ở cùng vợ anh để tiện việc chăm sóc vợ, có gì mà không thỏa đáng chứ! Với lại chúng ta đã đính hôn rồi, ai cấm sống chung đâu!”
Tử Khâm vừa nói vừa vênh mặt đắc ý nhìn Tiểu Vy, giờ này cô mới nhận ra dường như mình đã bị lừa mất rồi. Bây giờ rút lại lời đồng ý mấy hôm trước còn kịp không?
“Anh … rõ ràng là muốn thừa nước đục thả câu mà, chẳng phải nói phòng ai nấy ở cho đến khi em học xong sẽ kết hôn sao?”
“Vậy là em quên mất rồi, hợp đồng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3481341/chuong-80.html