Tống Lệ Nhi trở về phòng làm việc đã nhìn thấy nhân viên giao hàng ôm trên tay một bó hoa hồng lớn đứng trước cửa. Cô không còn lạ gì với cảnh này và cũng thừa biết là hoa đó của ai. Đã hơn nửa tháng nay ngày nào cũng thế, văn phòng của cô ngập tràn hoa của Phó Cẩn Dân gửi đến. Chiêu trò tán gái này cô còn lạ gì nữa chứ!
“Cô Tống, phiền cô ký nhận giúp tôi.”
Đưa bút ký tên vào nhưng hoa cô lại không nhận. Cô quá mệt mỏi với kiểu theo đuổi nhàm chán này, quay sang nhìn nhân viên giao hàng nói.
“Phiền anh bỏ vào thùng rác trước cổng công ty giúp tôi.”
“Việc này…”
“Anh yên tâm, tôi đã ký nhận rồi giờ hoa là của tôi. Tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi rồi, không ai nói anh được đâu.”
“Vâng.”
Bước vào phòng, Tống Lệ Nhi lấy điện thoại ra gọi cho anh. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy với giọng điệu vui vẻ.
“Chịu gọi cho anh rồi sao? Thế nào, hoa hôm nay em có thích không?”
“Phó thiếu, phiền anh đừng gửi những thứ nhàm chán đó đến chỗ tôi làm việc như thế nữa. Nếu anh muốn dùng chiêu trò này để theo đuổi tôi thì tôi thấy anh bỏ ý định là vừa. Tôi không thích anh. Tôi và anh là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nên tốt nhất anh nên dừng lại ở đây là vừa, đừng phí thời gian nữa.”
Vừa dứt lời Tống Lệ Nhi liền cúp máy mà không đợi chờ Phó Cẩn Dân nói thêm lời nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3465316/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.