Trở về nhà khá trễ sau một ngày làm việc mệt mỏi, Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn quanh căn nhà yên ắng chẳng thấy Tiểu Vy đâu. Thường ngày trở về nhà chẳng phải đã nghe tiếng cô huyên thuyên trò chuyện cùng dì Trương sao? Sao hôm nay lại chẳng thấy đâu hết thế! Ngã người lên ghế sofa anh lên tiếng.
“Dì Trương, thiếu phu nhân đâu?”
“Dạ thiếu phu nhân đang ở trên phòng.”
“Cô ấy đã ăn gì chưa?”
“Đợi thiếu gia mãi không được nên cô ấy đã ăn tối trước rồi ạ. Thiếu gia cậu đợi tôi một lát tôi hâm nóng thức ăn lại cho cậu.”
“Không cần đâu, lúc nãy gặp khách hàng nên tôi ăn rồi. Dì đi nghỉ ngơi đi trễ rồi.”
Lục Tử Khâm trở về phòng đi ngang qua phòng Tiểu Vy, như một thói quen anh nhẹ mở cửa kiểm tra xem cô đã ngủ chưa? Nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ gật bên mớ sổ sách trên bàn thì khẽ cười. Vào học mới mấy ngày mà đã mệt mỏi đến vậy sao?
Nhẹ đẩy cửa bước vào ánh thu dọn lại sách vở rồi bế cô đặt ngay ngắn trên giường đắp chăn giúp cô, điều chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi mới rời khỏi. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, đôi mắt Tiểu Vy cũng chầm chậm mở ra. Thật ra cô đã tỉnh giấc khi anh bế cô lên, nhưng nếu mở mắt ra lúc đó thì tình cảnh lại có chút khó xử nên cô cứ thế giả vờ ngủ.
Càng ngày cô càng cảm thấy mình khác lạ đối với Lục Tử Khâm, cô không còn bài xích hay có thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3462727/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.