Thấy Tiểu Vy vẫn dùng giọng hùng hổ trả lời mình, Lục Tử Khâm tức muốn nổ phổi. Đúng là oắc con phiền phức, lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ý mình mà chẳng nghĩ cho người khác mà.
“Cô đã bao nhiêu tuổi rồi, muốn đi đâu làm gì cũng nói một tiếng để người khác khỏi lo lắng chứ! Đã sai còn lớn giọng như thế sao?”
“Nói với ai trong khí nhà chỉ có mình tôi chứ! Tôi chỉ đi mua đồ dùng cần thiết cho việc học thôi, cũng đã về trễ giờ cơm tối đâu. Anh cộc cằn với tôi như thế làm gì chứ! Khó ở như thế thảo nào chẳng ai dám ở cùng.”
“Cô…”
“Tôi thế nào? Tôi nói cho anh biết tôi không làm gì sai cả, nhưng từ nãy đến giờ anh lớn tiếng với tôi hơi nhiều rồi đấy! Anh thấy tôi một thân một mình nên muốn ức hiếp tôi đúng không? Tôi không sợ anh đâu, bất quá tôi dọn ra ngoài ở là được chứ gì.”
Lý Tiểu Vy nói xong giận dỗi quay lưng đi lên phòng, Lục Tử Khâm vừa giận vừa tức lại không thể làm gì cô. Anh bực tức trong lòng co chân đá vào ghế sofa bên cạnh chửi thầm một tiếng, đúng là oắc con làm anh tức chết mà. Chỉ vì lo lắng cho cô mà anh đã bỏ hết công việc chạy về tìm cô, còn huy động cả dàn vệ sĩ tìm kiếm khắp nơi. Vậy mà một chút cảm giác cô cũng không có còn lớn giọng cãi lại anh, còn đòi dọn đi nữa chứ!
“Oắc con đáng ghét, cô mà dám dọn đi tôi đánh gãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3444155/chuong-38.html