Mặc cho Tiểu Vy vừa đánh vừa hét, Lục Tử Khâm vẫn quyết ôm cô ra xe cho bằng được. Cô gái nhỏ trên vai vẫn không ngừng là hét lẫn chửi mắng làm Lục Tử Khâm vô cùng khó chịu, mở cửa xe ra đẩy cô vào trong xe, Tiểu Vy cũng không vừa mở cửa xe bước xuống. Tử Khâm chặn cửa xe nhìn cô nói.
“Bây giờ cô tự nguyện ngồi vào, hay là muốn tôi lại bế cô vào? Để tôi bế lần nữa thì không yên bình như bây giờ đâu.”
“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Mẹ… Mẹ ơi! Có người muốn bắt cóc con này.”
“Có cần tôi gọi giúp cô không? Mẹ… Mẹ ơi… Thế nào, cô có cần gọi to hơn không? À tôi quên nói với cô, mẹ nói mẹ đi công việc một lát, muốn đi đâu cứ đi không cần đợi mẹ…”
“Anh…”
Nghe được câu trả lời của Tử Khâm, Tiểu Vy bực tức bước lên xe. Trong lòng cô vô cùng không vui, sao mẹ có thể tin tưởng một người như anh ta chứ! Nhìn biểu cảm không thể làm gì hơn của cô, Tử Khâm nhếch môi cười đắc ý rồi nhanh chóng bước lên xe. Nhìn sang thấy Tiểu Vy vẫn như lần đầu tiên anh chở, chẳng đá động gì đến dây ăn toàn cả. Nhưng lần này anh không giúp cô cài mà đưa mắt nhìn cô nói.
“Thích tôi cài dây an toàn cho như vậy sao?”
“Tôi nói tôi thích bao giờ?”
“Vậy sao không tự cài? Hay là cô muốn dùng chuyện này để tiếp xúc gần hơn với tôi?”
Nghe Tử Khâm nói thế, Tiểu Vy mới nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-la-vi-hon-phu/3439970/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.