Ngồi xuống ăn cơm, Chu Niệm gắp một đũa thịt chiên khoai tây, thưởng thức hương vị, thực sự rất bình thường, bất quá, đây là món ăn mà Sở Mộ hắn ngày ngày tương tư làm nên, hắn ăn một miếng tựa như đang nếm thử mỹ vị ngon nhất thế gian, mặt mày hớn hở, khen “Trù nghệ(1) của thầy quả thật rất không sai a! Hương vị thực ngon!”
Sở Mộ cũng cười đến mặt mày loan loan “Thật sao? Cậu đừng vì khách khí mà khen tôi, lúc có bạn bè đến chơi, mỗi lần tôi nói muốn xuống bếp, bọn họ liền nói đi ăn bên ngoài đi!”
Sở Mộ nói xong lại ha ha nở nụ cười.
Chu Niệm cũng cười theo, trong lòng nghĩ bạn bè của thầy thật không biết tốt xấu, sau đó lại nghĩ bọn họ không thích mới tốt, vậy thì về sau thầy chỉ nấu cho một mình hắn ăn thôi. Bất quá, ngoài miệng lại nói “Chắc là khẩu vị của bọn họ cùng thầy không giống nhau, em cảm thấy món ăn thầy nấu hương vị rất hợp ý em.”
Sở Mộ không nghĩ mồm miệng của đứa nhỏ này ngọt đến vậy, cười vài tiếng.
Chén canh trứng được nấu nóng ấm ngon lành, chủ yếu trứng đã dùng hết rồi, chỉ còn lại một quả cuối cùng này, vì thế, Sở Mộ đem quả trứng đã được luộc chín bỏ vào trong bát Chu Niệm “Nếm thử trứng tôi luộc thế nào?”
Kỳ thật Chu Niệm đã chú ý tới bên trong chén canh chỉ có một quả trứng, cho nên không có chạm đũa đến, lúc Sở Mộ đem quả trứng để vào trong bát của mình, hắn phi thường cảm động, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-he-liet/30943/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.