( tiếp)
Sau lượng thông tin chấn động vừa rồi làm Hoắc Thành đơ người còn Nhạc Phong thì cười thích thú không ngại mở lời trêu ghẹo.
- Lục Thế Minh ơi Lục Thế Minh. Tôi chẳng ngờ cậu lại biến thái tới mức như vậy đấy. Đúng là cái đồ trâu già thích gặm cỏ non.
Hắn nghe vậy cũng chẳng phản bác. Người già vẫn phải ăn cơm thì trâu già có sao chứ, trâu già vẫn phải ăn cỏ mà. Quan trọng là nó không ăn tạp, chỉ biết duy nhất mỗi loại cỏ mà thôi.
- Kệ tôi.
- haha... Cậu không sợ cỏ chát hay bị phun thuốc rồi à
Hắn nhướn mày nhìn Nhạc Phong rồi cười khẩy.
- Cỏ tuy tự mọc nhưng tôi đã nhìn và chăm nó lên lên từ bé. Không ăn không được.
Nghe hắn nói một câu bình thản như đúng rồi mà mắt Hoắc Thành giật giật, Nhạc Phong chỉ cười cười tựa vào thành ghế lắc đầu đầy bất lực. Bạn bọn hắn không chơi thì thôi, một khi đã chơi là phải chiến.
Từ trước đến nay, không chỉ người ngoài mà ngay cả bọn hắn cứ ngỡ đâu là do hắn kén chọn. Vì từ ngoài nhìn vào hắn chẳng có điểm nào đáng chê. Từ ngoại hình sáng sủa, dáng người cao gáo đẹp trai và ngay cả con đường sự nghiệp và danh tiếng cũng đều nổi trội hơn người vậy mà hắn chẳng động tâm với bất kì ai. Ấy vậy mà cái tên mặt lạnh này lại thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta khi chỉ mới tí tuổi đầu thậm chí còn kém mình tận 11-12 tuổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-em-yeu/2611727/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.