Sau một tuần được thoải mái ở cạnh cô, cùng cô làm việc nhà, làm bài tập, đi chơi hay thậm chí đưa đón cô đi học cũng do hắn phụ trách. Cả hai đều tận dụng mọi thời gian rảnh để ở cạnh nhau.
Thấy cô chăm học hắn rất vui, bé con của hắn rất giỏi. Chỉ mới sang đây hơn 1 năm thôi đã được nhảy lớp tận hai lần. Nhưng nhìn cô cứ vùi đầu vào đống sách vở ấy quên cả việc nghĩ ngơi thư giản cho bản thân là hắn lại thấy xót. Nhiều lúc hắn có khuyên cô nhưng chỉ nhận lại câu trả lời ‘‘em muốn nhanh về với anh’’ cùng nụ cười ấm áp làm hắn chẳng thể chối từ.
Ở bên cô, trái tim đầy lạnh lẽo của hắn như được sưởi ấm. Đâu đó ở một góc trái tim đã bị cô làm tan trải bằng nụ cười và giờ đây, cả trái tim và linh hồn này hắn nguyện khụy gối nâng tay dâng tặng cô.
…
Trở về nước trong lòng buồn miên man khó tả. Thiếu cô, hắn cảm thấy trống vắng rất nhiều nhưng biết làm sao được. Không những hắn đang cố gắng mà bé con của hắn cũng đang vì đoạn tình cảm này mà nổ lực hết mình. Vì vậy hắn phải cố gắng hơn nữa, mau chóng sang thưa ba mẹ để rước cô về.
Tiếng góc cửa cắt ngang suy nghĩ của hắn.
‘’ cốc, cốc cốc…’’
- Mời vào.
Cửa vừa bật mở, Trình Cán cùng Nhạc Phong lần lượt đi vào. Lúc này Lục Thế Minh mới ngẩng đầu lên dừng tay đang miệt mài đánh máy lại. Đôi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-em-yeu/2611685/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.