Nghe lời kia mà hắn sa sầm nét mặt, đôi mắt mở to khó khăn cất lời.
- Khi nào? Ở đâu? Bao lâu rồi?
Nhận một loạt câu hỏi từ hắn. Trình Cán chuyên nghiệp báo cáo.
- Vệ sĩ vừa thông báo cho tôi khi nãy. Phu nhân mất tích là ở bệnh viện.
Không nói thêm câu, Lục Thế Minh với lấy áo khoát, sải bước dài đi ra ngoài. Trên tay là điện thoại đang khẩn trương gọi...
- Hoắc Thành...Nhược Giai bị bắt cóc rồi, ngay địa bàn của cậu.
Chiếc xe lăn bánh gấp gáp đến bệnh viện. Nhìn nhóm vệ sĩ đang cuối gầm mặt đứng ngay cổng chờ làm hắn tức tới phát điên muốn động thủ. Trình Cán tinh ý thấy Thẩm phu nhân cũng đang ở đó vội kéo chủ tịch của mình lại nhỏ giọng.
- Chủ tịch, mẹ vợ của anh.
Lúc này, hắn mới liếc đôi mắt đỏ ngầu của mình sang người phụ nữ trung niên đang đứng ôm mặt khóc. Kiềm lại lòng hắn tiến lên hỏi.
- Mẹ đừng khóc. Mẹ nói cho con biết với, sao hai người lại đến bệnh viện? Vợ con.....
Không để hắn nói hết câu bà đã nghẹn ngào...
- Là tại mẹ. Tại mẹ. Nhược Giai nói không khỏe mẹ lo lắng muốn cùng nó đến bệnh viện kiểm tra. Ai ngờ khi nãy ra về, nó bị giật điện thoại, mẹ chưa kịp la lên đã bị đánh ngất. Con bé cũng bị bắt đi. huhuhu....
Nghe bà nói, khỏi phải nghĩ hắn cũng đoán ra vụ giật điện thoại hoàn toàn chỉ là dàn dựng. Mục đích chính là bắt cóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-em-yeu/2611433/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.