Nội tâm của Lục Thế Minh....
Từ nhỏ đã sống hạnh phúc với mẹ ở vùng ngoại ô, chẳng biết đến đấu đá tranh giành. Hắn còn chẳng biết mình có một người ba, mà người ba đó chưa chắc gì đã biết đến sự tồn tại của hắn.
Sao bao lần thấy mẹ khóc về đêm khi lén xem ảnh của người nào đó có thể là ba hắn. Vì vậy từ nhỏ, từ ba đối với hắn như một đại kị. Hắn sợ khi hắn nhắc đến sẽ làm mẹ buồn và khóc.
Mặc bạn bè đồng trang lứa trêu chọc là không có ba, hắn vẫn vui vẻ vừa đi học vừa phụ mẹ làm việc nhà.
Mẹ con vui vẻ sống.
Thời gian dần trôi, cậu nhóc tên Lục Thế Minh dần lớn. Lên cấp trung học, liền trở thành một kẻ trầm mặt ít nói. Hắn dần lớn, mà sức khỏe của mẹ hắn thì... ngày một đi xuống.
Một đứa nhỏ mười 14 tuổi đầu đã biết đi làm thêm, từ phụ quán ăn đến bán hàng đa cấp hay thậm trí hắn còn theo nhận hàng bóc vác. Các công việc đều là làm thêm ngoài giờ học, chủ yếu kiếm thêm thu nhập phụ mẹ.
Dần lớn, hắn biết mẹ hắn có bệnh vì biểu hiện rõ ràng là bà ốm đi rất nhiều. Mẹ không nói, hắn hỏi bà cũng bảo không sao bảo hắn chăm lo việc học.
Trong một lần đi làm thêm ở quán ăn, hắn vô tình giúp một cậu nhóc đang bị vây bởi mấy tên anh chị trong con hẻm nhỏ. Cả đám đánh nhau, khi lê thân về nhà thì trời cũng ngã tối.
Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-em-yeu/2611424/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.