" Cậu... Cậu nhỏ? ".
" Mở cửa! ". Gương mặt lạnh lùng không biến sắc của Đàn Nhạc Phong làm Vĩnh Lợi sợ chết khiếp
" Cậu nhỏ, sao cửa chính lại không đi mà trèo ban công vậy? ".
Nghe tới đây mặt anh bỗng chốc đỏ ửng lên. Vừa nãy, người nào đó đường đường chính chính thì lại không chịu đi. Lén la lén lút trèo lên ban công khách sạn phòng người ta.
Mà điều đáng nói ở đây là tên đó ban đầu không phải là trèo vào ban công phòng Đàn Vĩnh Lợi, mà là phòng kế bên, ' phòng số 029 '. Đứng ngoài cửa lén nhìn người bên trong mà xui thế nào lại bị người ta phát hiện mới ghê chứ!
Bị phát hiện không biết trốn thế nào nên mới phải một phát nhảy sang ban công phòng Đàn Vĩnh Lợi.
" Không lẽ cậu lén nhìn trộm ai à? ".
Bị nói trúng tim đen, anh quay sang tặng cho thằng cháu ' yêu dấu ' một ánh mắt hình viên đạn đằng đằng sát khí: " Hỏi làm gì? ". Nói rồi hắn lên giường nằm lăn ra đó ngủ mặc kệ sự ngơ ngác của Vĩnh Lợi.
Hôm sau, trời còn sớm không khí vẫn còn vương cái se se lạnh, gió khẽ lay động hàng phi lao, những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên kẽ lá.
Cô thưc dậy từ tờ mờ sáng, kéo rèm vươn vai tập thể dục buổi sáng. Nhìn chăm chú vào cái rèm mới sực nhớ chuyện tối hôm qua.
" Lạ thật! Rõ ràng là hôm qua mình tận mắt nhìn thấy bóng dáng của một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-gia-em-yeu-anh-/3585028/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.