Chu Đường cả ngày đều choáng váng, vào buổi chiều, Trần Kính mời cô đi chơi, Trần Kính ở đầu kia hỏi cô, muốn đi đâu? Cô đần người, ý cười không ngăn được.
Cô nói muốn đi phố ăn vặt của trung học. Trần Kính tùy theo ý cô.
Chu Đường khoa tay múa chân nửa ngày không biết nên mặc quần áo gì, phấn quá mỏng, nhìn không đủ hoạt bát, cuối cùng còn gọi điện thoại cho cố vấn Ôn Noãn, Ôn Noãn cười cô.
“Yêu đương vào liền choáng váng đầu óc”
Chu Đường cũng cảm thấy mình yêu đương vào liền choáng váng đầu óc, rối rắm nửa ngày, cuối cùng lấy ra một chiếc váy dài màu vàng nhạt, ở trên là áo tay ngắn màu trắng. Chu Đường ở trước gương nhìn thật lâu, cuối cùng quyết định buộc tóc lên. Lúc cô xuống lầu, thấy dưới tàng cây xa xa có một bóng người, Trần Kính lớn như cây tùng bách, anh mặc quần dài màu đen với áo ngắn tay màu trắng, giấu dưới tay áo là cơ bắp như ẩn như hiện. Mịa, quá man.
Trần Kính nhìn chân thon dài thẳng tắp của Chu Đường, anh dập điếu thuốc rồi ném xuống, bước chân dài hướng tới chỗ cô.
“Cô giáo Chu mặc đẹp như vậy là muốn dụ dỗ anh?”
“Đúng vậy, hôm nay em muốn nhìn xem rốt cuộc anh giỏi hay không.”
Trần Kính ném cho cô một cái mũ bảo hiểm, chính mình có một cái, một đen một trắng, thoạt nhìn như đồ cặp, Chu Đường cân nhắc nửa ngày, mang không được. Lúc Trần Kính đeo mũ bảo hiểm còn không quên giễu cợt cô một phen.
“Đần quá, cũng may là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-duong/1663147/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.