Cả một đêm không ngủ được vì Tả Bân vẫn nằm trên giường cùng mình, Lãnh Di Mạt mới thức dậy rất sớm. Cô và hắn dù ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng lại trong trạng thái chiến tranh lạnh, thậm chí đến nhìn mặt nhau còn khó nữa.
- Chú làm gì vậy? Mau bỏ tay ra đi.
Lãnh Di Mạt mới từ nhà vệ sinh đi ra thì Tả Bân lại chặn trước cửa, chỉ đợi cô ra rồi kéo cô lại, ôm chặt lấy cô, gục đầu vào hõm cổ mềm mịn, thở dài một hơi nặng nề thế này thì hình như là hắn đang rất mệt mỏi rồi, đến cả giọng nói cũng trầm khàn nặng nề.
- Mạt Mạt, chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa được không? Không phải em nói muốn làm thật nhiều điều cho anh sao? Vậy em có thể đừng giận anh nữa được không? Cho dù chúng ta kết hôn thì em cũng có thể làm nhiều thứ khác cho anh mà. Chẳng lẽ chỉ có em mới có thể bù đắp cho anh, còn anh thì lại không thể làm được gì cho em sao? Vậy thì cùng lắm chúng ta kết hôn rồi, em sinh cho anh mấy đứa con đi, một đội bóng luôn cũng được.
Nghe hắn nói bên tai, trái tim của Lãnh Di Mạt hình như là cũng bắt đầu dao động. Hắn từng nói sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô, yêu thương cô, bảo vệ cô. Vậy mà bây giờ cô lại cướp mất cơ hội đã từng hứa sẽ cho hắn, thậm chí còn vô tình khiến hắn bị tổn thương nữa, vậy rốt cuộc là cô đang làm gì để nói là bù đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-dung-qua-day/366073/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.