Lúc này Lãnh Di Mạt hình như đã nghe được cả tiếng tim đập của mình rồi. Cô dám nhúc nhích một chút nào, càng không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ có thể nằm bất động, giả vờ như đã ngủ say. Hắn, hắn thế nào mà lại phát hiện ra cô đã biết hết mọi chuyện rồi? Cho nên vừa nãy hắn nói muốn kết hôn chẳng lẽ chỉ là đang thử cô thôi ư?
Thấy cô vẫn nằm bất động không chịu phản ứng gì, Tả Bân thừa biết là cô vẫn còn chưa ngủ, cho nên hắn mới tiếp tục nói với cô.
- Tại sao em không nói gì nữa? Là bởi vì anh nói đúng rồi à? Anh thà rằng em cứ oán hận anh như trước cũng không muốn em mang cảm giác tội lỗi như bây giờ. Em biết cứ nhìn em như vậy thì anh càng cảm thấy bản thân rất vô dụng và ích kỷ không?
Vì chưa ngủ nên từng câu từng chữ mà Tả Bân vừa nói, Lãnh Di Mạt đều nghe không xót. Cô cũng không còn nhẫn nhịn thêm được nữa, lật chăn qua một bên và ngồi bật dậy, quay mặt đối diện với hắn, vừa nói mà nước mắt vừa lăn dọc hai bên má.
- Vậy cho nên chú mới giấu em? Chú không muốn em biết sự thật là vì sợ em sẽ thấy có lỗi đúng không? Chú muốn em hiểu lầm chú cả đời này à? Tại sao lại im lặng không chịu giải thích gì như vậy hả? Cha của em đã giết cả gia đình chú, chú chờ đợi hơn hai mươi năm ở Xích Bang chỉ để trả thù ông ấy, nhưng chú không giết ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-dung-qua-day/366071/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.