Vừa ngồi vào xe của Tả Bân, việc đầu tiên mà Lãnh Di Mạt làm chính là giữ khoảng cách tuyệt đối với hắn. Cô ngồi nép sát bên cửa, thái độ đối với hắn vừa xa cách vừa khách sáo.
- Không biết Tả tiên sinh mời tôi đến có chuyện gì cần chỉ giáo.
Tả Bân nhìn cô không dời mắt. Đã ba năm rồi, ba năm rồi hắn không nhìn thấy cô nữa. Bây giờ cô đã ngồi ngay trước mặt hắn, nhưng so với ba năm trước, cô đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt xa lạ đó nói hắn biết cô không còn là cô gái ngây ngô và dễ kích động ngày xưa nữa, cô….hình như đã trưởng thành rất nhiều rồi.
Trong đầu hắn đã nghĩ ra rất nhiều câu hỏi, nhưng khi cô đến đây thì hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Khi đưa mắt nhìn xuống cổ của cô, không thấy sợi dây chuyền đó thì hắn cũng biết phải hỏi gì rồi.
- Mạt Mạt, dây chuyền đâu? Em lại bỏ quên ở đâu nữa à?
Nghe hắn hỏi đến sợi dây chuyền, Lãnh Di Mạt không do dự gì mà mở túi xách và lấy đồ ra trả lại cho hắn.
- Là vì sợi dây chuyền sao? Thật ngại quá, tôi lại quên mất. Trả lại cho ngài.
Tả Bân thế mà lại bất động để cô nhét sợi dây chuyền vào trong tay của mình. Nhưng sao cầm sợi dây chuyền trong tay lại lạnh lẽo đến vậy chứ.
- Mạt Mạt, em không nhận ra anh sao?
Đối diện với những câu chất vấn liên tục của hắn, Lãnh Di Mạt phải cố gắng tỏ ra thật bình thản, nhất định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-dung-qua-day/366002/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.