Chương trước
Chương sau
- Các người mau thả tôi ra! Mở cửa! Mau mở cửa cho tôi! Có nghe thấy không hả? Mau mở cửa cho tôi!
Hai tay của Lãnh Di Mạt không ngừng đập vào kính xe, chỉ muốn được thoát ra ngoài thôi, hơn nữa cũng đã gào thét đến mức sắp rách cả cổ họng rồi. Cô vừa la hét vừa ra sức đập tay vào kính xe nhưng đều không có ai thèm ngó ngàng tới.
Vừa rồi khi ra khỏi hội trường, vì để đảm bảo an toàn không để bị Tả Bân chắc chắn hơn kế hoạch hôm nay là do mình và Ngôn Dực sắp xếp nên Lãnh Di Mạt đã chủ động đề nghị Ngôn Dực để cô đi xe của cô về, cô chỉ vừa mới đi được vài bước mà đã bị mấy tên thuộc hạ lôi vào trong xe rồi khóa trái cửa lại, chỉ nhìn qua cũng biết đó là người của Tả Bân. Như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa rồi, Tả Bân chắc chắn là đã biết chuyện hôm nay là do cô làm nên mới cho thuộc hạ bắt cô nhốt ở đây, liệu hắn có giết cô luôn không đây?
- Lão đại!
Nghe tiếng chào dõng dạc bên ngoài, Lãnh Di Mạt giật bắn mình, từng sợi dây thần kinh đều căng đến mức sắp đứt làm đôi, tần sóng não cũng hoạt động hết công suất. Cô trợn tròn mắt nhìn Tả Bân đang mở cửa ngồi vào trong xe, ngay vị trí bên cạnh mình. Phản ứng đầu tiên chính là do ý thức tự vệ nên mới lùi sát vào trong góc bên cạnh, tránh người đàn ông như tránh tà.
- Mạt Mạt, cháu không khỏe sao? Sắc mặt cháu kém như vậy, hay là vì đang sợ chú?
Tả Bân ngồi yên một chỗ, quay mặt nhìn sang cô rồi mỉm cười, nụ cười đó tuy rất nhẹ nhàng nhưng còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.
Ánh mắt của Lãnh Di Mạt tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, đề phòng, lắc đầu theo bản năng.
- Ông đừng qua đây! Tả Bân, ông đừng có qua đây! Mở cửa cho tôi! Mau mở cửa cho tôi! Tôi không cần đi xe của ông! Mau mở cửa cho tôi!
Cho dù xe đã sớm lăn bánh từ lúc Tả Bân ngồi vào trong rồi nhưng Lãnh Di Mạt vẫn không ngừng từ bỏ ý định chạy trốn của mình. Kê hoạch lần này thất bại, không thể tiêu diệt được Tả Bân mà ngược lại còn bứt dây động rừng, vừa chọc giận hắn vừa làm cho hắn đề cao cảnh giác, xem ra đừng nói đến lần sau mà hôm nay chưa chắc cô có thể sống sót để nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Tả Bân vẫn ngồi bắt chéo chân, giống như thói quen thường xuyên, hắn chầm chậm xoay xoay chiếc nhẫn bạc hình rắn được đeo trên ngón trỏ, giống như đang điều khiển một món đồ chơi đã nắm chắc trong tay.
- Mạt Mạt của chú kích động như vậy chắc không phải là đang sợ chú sẽ phạt cháu đấy chứ? Chú lại đang rất tò mò không biết là cháu đã làm gì nào, cháu đã làm gì mà lại sợ chú như vậy?
Lãnh Di Mạt ra sức bám chặt vào tay nắm cửa bên cạnh, cố gắng thử hết lần này đến lần khác để mong mở được nó ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng nếu mở cửa ra được thì cho dù là xe không dừng lại thì cô cũng sẽ bất chấp mà nhảy xuống. Cô không phải có ý định sẽ rời khỏi thủ phủ, vì cô còn chưa giết được Tả Bân để trả thù mà, nhưng nếu tối nay cô để hắn bắt về thì chắc chắn hắn sẽ hành hạ cô đến chết mất. Cô lắc đầu điên cuồng đến mức tóc tai cũng rối hết lên, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu.
- Mau mở cửa! Mau mở cửa cho tôi! Mở cửa! Mở cửa cho tôi!
Nhìn cô vùng vẫy trong sợ hãi như vậy lại càng khiến cho Tả Bân thêm phấn khích. Hắn cứ ngồi yên một chỗ, như gã thợ săn đang chờ đợi con mồi vùng vẫy trong cái bẫy của mình đến chết. Ngón tay vẫn chầm chậm xoay xoay chiếc nhẫn.
- Mạt Mạt, chú còn chưa nói gì mà cháu đã kích động như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với cháu vậy?
Vừa nói hắn vừa đưa tay ấn vào một cái nút bên cạnh, hình như là đã mở cửa xe, còn rất bình thản nhắc nhở Lãnh Di Mạt.
- Không phải cháu bảo chú mở cửa cho cháu sao? Cửa mở rồi này, cháu qua đây đi, qua đây và nhảy khỏi xe đi nào.
Toàn thân Lãnh Di Mạt đều đang run cầm cập như mới vừa được đưa từ kho đông lạnh ra ngoài, sống lưng lạnh toát đến rùng mình. Hai mắt xinh đẹp đã ươn ướt, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, đúng là cửa bên hắn đã mở theo nghĩa đen trong yêu cầu của cô, nhưng chắc chắn một điều là cô sẽ không có bản lĩnh để đi qua người hắn rồi nhảy xuống xe, điều này còn khó hơn cả mặt trời mọc đằng tây nữa.
- Aaaa! Tả Bân, ông thả tôi ra! Thả tôi ra!
Trong lúc Lãnh Di Mạt đang rơi vào trạng thái bần thần thì đã bị Tả Bân một tay bắt gọn lại. Hắn khóa chặt cô trong phạm vi chỉ thuộc về hắn, chỉ cần một tay hắn chống ra sau ghế và cơ thể của hắn cũng đủ để vây giữ nữ nhân nhỏ nhắn lại, một chút cơ hội để phản kháng cũng không có nữa. Hắn dùng tay còn lại để khóa chặt hai cánh tay không ngừng đánh loạn lên người hắn.
- Tả Bân! Ông mau thả....aaaaaa....ummm.....
Vì để cắt đứt tiếng ồn từ cái miệng nhỏ không ngừng kêu la của cô nên Tả Bân liền cúi đầu khóa chặt nó lại bằng một nụ hôn, môi lưỡi quá mức điêu luyện vừa ngậm mút cánh môi ngọt lịm như đứa trẻ khát sữa, triền miên khồng dứt ra. Hôn đến thỏa mãn và chắc chắn tạm thời cô không dám kêu tiếp nữa thì hắn mới buông tha cho cái miệng nhỏ của cô. Càng ôm nữ nhân này trong ngực thì Tả Bân càng không thể nào khống chế được cơn thịnh nộ trong ngực đang sục sôi, hôm nay cô chơi cũng rất lớn đấy.
- Mạt Mạt à, để chú dạy cháu cách làm hoàn hảo hơn. Vụng về như vậy đương nhiên sẽ bị lộ rồi. Nếu vừa nãy cháu bỏ hết số thuốc này vào trong rượu thì kết quả có lẽ đã được như cháu mong đợi rồi.
Trên tay Tả Bân lúc này chính là gói thuốc mà Lãnh Di Mạt đã tự tay bỏ vào khay rượu và bị hắn đánh tráo. Nhìn thấy gói thuốc này, lại cộng thêm với tình hình hiện tại của mình, Lãnh Di Mạt đã đoán được kết cục của mình rồi. Gợi ý của hắn đã giải thích cho cô biết là tại sao lúc đó Ngôn Dực lại muốn bỏ thuốc vào rượu, hóa ra như vậy thì kết quả mới chắc chắn hơn. Cũng tại vì cô không đủ dứt khoát, vì cô nhu nhược, không đành lòng nên mới làm hỏng cả kế hoạch.
- Đúng vậy, chuyện hôm nay là tôi làm đấy thì sao? Rất tiếc vẫn không thể diệt trừ tên đại ác ma ông. Không phải đã bắt được tôi rồi à? Muốn chém muốn giết gì thì làm đi. Dù sao tôi cũng không thể thoát được nữa, cho nên không cần phải phía lời làm gì.
Nghe chính miệng cô tự thú nhận không phải là mục đích của Tả Bân sao? Nhưng khi nghe được rồi thì hắn không những không trút được bực dọc mà ngược lại còn bị chọc giận thêm vài phần. Hắn rất nhanh đã bóp chặt quai hàm của Lãnh Di Mạt và nâng cả mặt của cô ngước lên cao.
- Khẩu khí cũng tốt thật đấy. Mạt Mạt, cháu lại quên mất lời chú từng nói rồi, nếu không được chú cho phép thì cháu sẽ không bao giờ thắng nổi chú. Cũng giống như lúc cháu còn nhỏ vậy....
Nói đến đây, hắn cố tình kéo chậm từng câu chữ lại, đồng thời cũng bỏ tay đang bóp mặt cô ra và nghiêng đầu nói bên tai của cô.
- Lúc chúng ta cùng chơi cờ, cháu còn nhớ tại sao cháu lại thắng được chú không? Lúc chúng ta cùng giải rubik, cháu nghĩ tại sao cháu có thể thắng được chú? Lúc chúng ta cùng chơi tennis cũng vậy, cháu thật sự có thể thắng được chú? Đó đều là vì chú cho cháu được thắng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chú cho cháu cơ hội được thắng thì cháu mới thắng được chú. Cho nên Mạt Mạt à, bây giờ hay sau này cũng vậy, nếu chú không cho phép thì cháu đừng hòng nghĩ có thể thắng được chú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.