Chương trước
Chương sau
Lưu Trì Thành giữ chặt hai tay cô lại.

" Quần áo này bẩn rồi lát nữa sẽ có người tới thay cho em, bây giờ anh có việc đi xử lý một lát sẽ quay lại với em, em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi anh sẽ không làm gì em đâu. "

Nói xong hắn đứng lên rời đi, hai phút sau một nữ giúp việc mang một lọ tinh dầu vào đặt trên bàn, hương tinh dầu chỉ mất mấy giây làm tỏa ra khắp phòng.

Cánh cửa được đóng lại, Lâm Vân Đường đầu óc dần trở nên mê muội, mùi hương này tuy rất thơm nhưng nó khiến cô muốn ngủ, đôi mắt đóng lại rồi ngã xuống gối ngủ say.



Trương Khâm Từ về nhà không tìm thấy Lưu Trì Thành đâu, cô ta gọi điện cho hắn.

" Anh chưa về nhà sao? "

" Anh có việc đi công tác đột xuất khi nào anh làm xong công việc rồi về, em không cần lo cho anh đâu. "

" Đi công tác? Đi công tác ở đâu? Anh đi mà không nói với em một tiếng. "

" Anh đi công tác ở ngoài thành phố, khi về sẽ mua quà cho em được chứ, thôi công việc còn nhiều anh tắt máy đây, lát anh chuyển cho em ít tiền muốn mua hay tiêu gì cứ tiêu. "

" Nhưng mà…

Âm thanh ngắt điện thoại vang lên, Trương Khâm Từ bấm gọi tiếp thì nhận được phản hồi là đã tắt máy, cô ta bực bội ném đi cái điện thoại xuống đất.

Bệnh viện

Ba người Lê Đức Huy, Kim và Lâm Ánh Nguyệt ngồi trong phòng bệnh, từ lúc kết thúc cuộc phẫu thuật đến giờ cũng gần nữa ngày mà Hoàng Cẩn Đình vẫn chưa có giấu hiệu tỉnh lại gì.

Bác sĩ thông báo về tình hình của anh, anh bị gãy xương tay phải, đầu và trán bị chấn thương gây tụ máu ở não, cơ thể bị xây xước rất nhiều nhưng may đó chỉ là những vết thương ngoài da.

Bác sĩ có nói, vì phần đầu va đập mạnh dẫn đến tổn thương cho nên anh chưa thể tỉnh lại ngày, có thể là một ngày, hai ngày, tình trạng xấu nhất là không tỉnh lại.

Ba con người chỉ im lặng nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, tâm trạng ai cũng nặng nề, họ không làm gì được cho anh cả chỉ biết ngồi nhìn anh trong sự bất lực buồn bã.

" Tại sao lại ra nông nỗi này chứ! Chú Đình thì nằm đây hôn mê không biết khi nào tỉnh lại, còn còn bé Đường Đường thì không biết Lưu Trì Thành đem đi đâu, chuyện này nếu để ba và anh chị biết thì họ sẽ ra sao. "

" Chú Đình chú có nghe chị nói không, chú phải tỉnh lại chú phải đi tìm Đường Đường về, con bé ở cùng Lưu Trì Thành không biết nó sẽ làm gì với con bé nữa, chú nghe chị nói không. Đường Đường cần chú, chú mau tỉnh lại chú có nghe chị nói không! "

Lâm Ánh Nguyệt nắm bàn tay của cậu em trai, bà vừa nói vừa ứa nước mắt, giọng bà càng về sau càng trở nên đặc nghẹn.

Từ lúc Hoàng Cẩn Đình được dắt về nhà, mới đầu bà còn không thích người em trai nuôi này, vì lúc đó bà còn trẻ tự dưng lại xuất hiện một người lạ vào nhà rồi trở thành em trai, thành con út trong nhà.

Nhung thời gian trôi qua cùng chung sống với nhau dưới một mái nhà, dần dần bà đã chấp nhận được cậu em trai này, chấp nhận Hoàng Cẩn Đình là người thân của mình.

Trong mắt Lâm Ánh Nguyệt, Hoàng Cẩn Đình là một người rất tốt tuy bình thường ít nói nhưng mọi hành động biểu lộ ra điều cho bà cảm nhận được tình cảm chân thành của anh với gia đình.

Bà còn nhớ khi bà sinh cậu con trai đầu lòng người khóc nhiều nhất lo lắng đến nỗi rối bời là chú ba, một chàng thiếu niên 17 tuổi nắm chặt tay chị gái nước mắt nước mũi chảy khắp khuôn mặt.

Lúc bà sinh con đầu lòng chồng bà vì một số lý do mà không về kịp, là Hoàng Cẩn Đình bế bà chạy từ nhà ra xe chở tới bệnh viện, ở trước phòng sinh ba người đàn ông thương bà nhất rơi những giọt nước mắt vì bà.

Tình thân này còn hơn cả máu mủ ruột thịt, bà luôn lo lắng khi anh đã hơn ba mươi mà chưa có một mảnh tình nào, Lâm Ánh Nguyệt nhiều lần khuyên nhủ anh đi xem mặt, nhưng xem mặt rồi vẫn như thế không ai có thể lọt vào mắt anh.

Khi bà biết chuyện của anh và Đường Đường bà tuy có chút sốc nhưng không quá bất ngờ, vì bà đã từng nghi ngờ rằng anh có tình cảm vượt hơn tình thân với Đường Đường.

Hơn ai hết bà mong người sẽ em trai duy nhất này sẽ hạnh phúc.



Lưu Trì Thành vào phòng theo sau là một người đàn ông khuôn mặt mang khẩu trang cầm theo một chiếc túi màu đen.

Người đàn ông nhìn Vân Đường đang hôn mê trên giường, rồi quay sang nhìn Lưu Trì Thành ở bên cạnh.

" Anh quyết định chắc chưa? Nếu như tiêm vào sức khỏe của cô gái này giảm xuống đó, thuốc này tuy có hiệu quả ngay lần đầu tiên nhưng tác dụng phụ cũng rất cao, trường hợp xấu nhất sẽ khiến cô gái biến thành một người ngốc đấy. "

Lưu Trì Thành nhìn cô đang ngủ say, hắn ta nhớ đến những lúc thấy cô và anh bên cạnh nhau ngọt ngào lại nhớ về dáng vẻ trước kia khi cô còn yêu hắn.

Hắn nắm chặt bàn tay rồi gật đầu thay cho câu trả lời.

Người đàn ông lấy một hộp kim loại từ trong túi ra, bên trong hộp kim loại có một ống kim tiêm và một ống thuốc bằng thủy tinh màu trắng, khi kim tiêm được tiêm vào người cô cũng là lúc hiệu quả của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.

Xin lỗi Đường không chỉ bằng cách này em mới ngoan ngoãn ở bên anh, chúng ta bắt đầu lại nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.