" Cũng may là phát hiện kịp thời nếu không liên tục dùng 3 tháng nữa thì cô Lâm sẽ mất khả năng sinh con. Tôi sẽ kê thuốc về cho cô Lâm, uống nó sẽ giúp cơ thể cô bài trừ chất độc hại. "
" Cảm ơn bác sĩ! "
Cô nhận lấy thuốc rồi hai người trở về phòng bệnh, Cẩn Đình kê gối cho cô dựa vào ngồi.
" Nghĩ gì vậy? "
Anh lên tiếng hỏi, cô chớp mắt nhìn anh lặng thinh bổng cô nhích người lại cong môi lên vẻ mặt ủy khuất tủi thân.
Anh mềm lòng nhẹ nhàng ôm lấy cô.
" Có chú ở đây em muốn khóc cứ khóc!"
" Chú xem em là con nít à! Em không dễ khóc đâu nhé! Chú cho em ôm một lát! "
" Được rồi! "
Qua một lúc cô buông anh ra, Cẩn Đình dịu dàng chỉnh lại tóc giúp cô, anh khẽ lên tiếng.
" Bé cưng em muốn sống cùng chú không? "
Cô tròn mắt nhìn anh rồi đáp: " Để em suy nghĩ nhé, em sẽ trả lời chú sau khi em quyết định! "
" Ừm được! "
" Chú muốn có bé cưng không? "
" Chú có bé cưng là em rồi "
" Không phải là con của chú đó không phải em! "
" Tự dưng lại hỏi như vậy? "
Cô chớp chớp mắt nhẹ cười, là do cô tự dưng nghĩ đến nếu anh có con thì bé con sẽ giống anh một phiên bản thu nhỏ dễ thương! Cô cười thầm tưởng tượng tới một ngày có mấy bé cưng ôm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-dong-xam-lan/3466804/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.