*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người dính vào nhau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, căn bản là không có phần để Lục Tinh Gia nhúng tay vào.
Lục Tinh Gia ngồi trước bàn học ung dung xem sách, tiện thể chờ cơm tất niên lên bàn.
Nhà bọn họ ở trong một khu cư xá cũ, cách trung tâm thành phố một đoạn dài, nhưng cửa sổ phòng ngủ lại hướng ra đường lớn.
Đêm giao thừa, không khí trên đường náo nhiệt, người người ngược xuôi, trong bầu không khí huyên náo ấy, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc “Xin chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng” và những lời rao bán giảm giá tại siêu thị cách đó không xa.
Trong phòng cũng náo nhiệt và ấm áp, Lục Tinh Gia để hờ một khe cửa, đối diện với phòng bếp bên kia.
Phòng bếp thỉnh thoảng vang lên tiếng đùa giỡn của hai người, Hạng Ý Trí quệt một chút bột mì lên khuôn mặt của Hạ Khê, Hạ Khê tức giận cũng dùng một tay đầy bột mì vẽ một chòm râu lên mặt ông, ấu trĩ đến mức một học sinh cấp ba như Lục Tinh Gia cũng cảm thấy ghét bỏ.
Bầu không khí ngọt ngào giống như đang bốc lên bong bóng màu hồng phấn, Lục Tinh Gia không thể nào đọc nổi sách nữa, cậu gối đầu lên cánh tay mình, thỉnh thoảng bấm loạn lên chiếc điện thoại dạng thanh kia một chút.
Tần Mộ Đông ở bên kia đang làm gì nhỉ?
Đến cùng là hắn có chuyện gì, tại sao lại từ chối cậu?
Là có nỗi niềm khó nói nào sao?
Thế nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể ép buộc hắn tới ăn Tết cùng mình được.
Lục Tinh Gia nằm nhoài lên mặt bàn thở dài một hơi, chờ mong tiếng chuông mười hai giờ vang lên nhanh hơn một chút.
*
Người trong siêu thị tụ tập thành từng nhóm nhỏ ba đến năm người, cười nói ồn ào.
Một thiếu niên mang khuôn mặt lạnh lùng một mình đi ngang qua đám người, thiếu niên mặc toàn thân màu đen, một tay tùy ý đút vào túi quần, vẻ mặt lãnh đạm của hắn hoàn toàn không phù hợp với siêu thị nhộn nhịp, trông vừa ảm đạm lại vừa cô đơn.
Hắn sải bước tới trước kệ hàng, cầm lấy hai bao mì ăn liền thật lớn, lúc đi ngang qua tủ đông, nhân viên quảng cáo nhiệt tình tiến lên chặn hoàn toàn đường đi của hắn.
“Chàng trai, cũng đã sắp sang năm mới rồi, có muốn ăn một ít sủi cảo không?”
“Không…” Tần Mộ Đông lập tức từ chối không chút do dự.
“Đây là nhân thịt heo bắp mới ra lò của chúng tôi, bán rất chạy nha, những người từng thử qua đều khen là ngon cực kỳ!”
Thịt heo bắp… sao?
Ánh mắt Tần Mộ Đông khẽ dao động, im lặng không lên tiếng cầm lấy túi sủi cảo từ trên tay nhân viên quảng cáo.
Lục Tinh Gia rất thích ăn bắp, vậy nên mỗi lần Hạ Khê làm bánh bao đều sẽ cho thêm bắp vào.
Hương vị của sủi cảo chắc là cũng không khác bánh bao là mấy đâu.
“Cậu cứ yên tâm! Đảm bảo là ngon số một!” Nhân viên quảng cáo mập mạp, cười đến đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, “Còn muốn thử thêm gì nữa không? Chè trôi nước, nem rán, chúng tôi còn có…”
“Không cần.”
Lần này Tần Mộ Đông không cho gã cơ hội nói hết câu, ném túi sủi cảo vào trong giỏ rồi nhanh chóng bước đi.
Nhân viên quảng cáo lắc đầu, sớm đã quen với việc gặp đủ loại khách hàng kỳ lạ, cầm cái loa nhỏ trên tay tiếp tục hô to: “Tới đây tới đây tới đây, tới xem một chút nào! Sủi cảo vừa mới ra lò! Giá gốc…”
Bước ra khỏi cửa lớn của siêu thị, âm thanh ồn ào bên tai lập tức bị cắt đứt.
Tần Mộ Đông dùng một tay xách chiếc túi mua sắm, một mình trở về nhà.
Lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, đèn lóe lên một cái sáng bừng căn nhà, Tần Mặc Đông xách túi đồ đi vào phòng bếp.
Hai bao mì tôm lớn, hai hộp trứng gà, một ít rau xanh… còn có một gói sủi cảo nhân thịt heo bắp.
Hắn xếp mọi thứ vào trong tủ lạnh trống rỗng, ngay lúc ngón tay vừa chạm vào túi sủi cảo đông lạnh kia, đầu ngón hắn hơi khựng lại một chút.
Tập tục ở phương Bắc, ăn sủi cảo vào ngày Tết, ngụ ý năm sau đoàn tụ bình an.
Tần Mộ Đông không rõ thứ ước nguyện hão huyền này có thể làm được gì, lẽ nào nếu điều ước đều thành hiện thực, thì bất hạnh vốn nên tồn tại đều sẽ biến mất hay sao?
Nhưng tay hắn vẫn run nhẹ một cái, xé mở một lỗ nhỏ trên túi sủi cảo đông lạnh vẫn còn dính vụn băng kia ra.
Đổ nước, thả sủi cảo vào, bật lửa lên nấu.
Chỉ chốc lát sau, nước dần sôi lên, bong bóng sôi trào phát ra tiếng ùng ục, lúc vừa chạm tới mặt nước thì lập tức vỡ ra, sủi cảo trắng trắng mềm mềm nổi lên mặt nước, tròn vo.
Không hiểu sao, Tần Mộ Đông lại nhớ tới Lục Tinh Gia vào mùa đông mặc dày như một chiếc bánh bao nhỏ.
Đáng yêu như vậy, khiến người ta muốn…
“BỐP!”
Hắn đấm mạnh một cái lên cái bếp lát men sứ, chiếc thớt gỗ nhỏ có hơi lay động, nước súp sủi cảo theo đó mà văng ra ngoài.
Tần Mộ Đông thở hổn hển, chán nản dựa người lên nền gạch lạnh buốt, ép buộc bản thân không suy nghĩ tiếp nữa.
Sau khi cái thớt ngừng lắc lư, hết thảy mọi thứ đều khôi phục lại bình thường.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tần Mộ Đông tắt lửa, đổ sủi cảo vào trong bát.
Không biết ngoài cửa sổ đã bắn pháo hoa từ lúc nào, TV đang chiếu một vài vở kịch ngắn, âm lượng TV được chỉnh đến mức tối đa, Tần Mộ Đông ngồi một mình xếp bằng trên đất, tay cầm chiếc bát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV, nhưng tâm trí lại không sao tập trung được.
Căn nhà yên tĩnh lại trống rỗng như vậy, dù cho là bị âm thanh của TV lấp đầy, cũng vẫn lộ ra vài nét cô đơn.
Hắn làm gì có việc quan trọng cần làm, dẫu cho là ăn Tết, hắn cũng chỉ một thân một mình co quắp trong căn nhà lạnh lẽo này.
Hắn chỉ là không còn dám đến gần Lục Tinh Gia.
Tần Mộ Đông vẫn luôn biết, hắn khác với những người bình thường.
Mức độ cố chấp của hắn đối với một điều gì đó đều vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Sách giáo khoa của mình bị người khác dùng qua đều phải ném đi, quần áo bị người khác mặc vào thì cuối cùng cũng sẽ không còn ai chạm vào nữa. Kẹo sữa ông cho hắn là vật sở hữu của hắn, có người dám đụng vào nó, hắn nhất định phải cho người kia trả giá đắt.
Cho đến một ngày, vào một buổi đêm trăng sáng sao thưa, hắn phát hiện ra, hắn cũng đã quy thiếu niên trong mắt giấu đầy ánh sao ấy là của mình.
Thế nhưng, thiếu niên đó vốn không phải đồ vật, là người mà hắn mãi mãi không có cách nào yêu cầu xa vời.
Không thể tiếp tục được nữa, hắn thật sự sẽ nhịn không được mà dùng dây xích khóa người kia lại, giấu đi, giấu đến nơi không ai có thể nhìn thấy.
Cậu nhất định là sẽ oán hận, sẽ sợ hãi, sẽ khiếp sợ đến nỗi khóc lên, sẽ hối hận vì đã trêu chọc hắn, sẽ cầu xin hắn buông tha, thế nhưng vừa nghĩ tới mọi vui sướng đau buồn của cậu đều do hắn gây ra, nội tâm hắn lại dấy lên cảm giác mong chờ và thỏa mãn.
Hắn vẫn luôn là một tên biến thái.
Một ngôi sao sáng rực rỡ như thế, không nên bị vấy bẩn bởi hắn.
Đồng hồ chuyển động từng vòng từng vòng, chớp mắt đã sắp tới mười hai giờ.
Vừa qua khỏi số mười hai, chính là bắt đầu năm mới.
Bát sủi cảo đã trống không, Tần Mộ Đông vẫn duy trì tư thế ngồi như trước, đôi mắt không dao động nhìn chằm chằm vào TV.
Trái tim một lúc lại nặng nề nẩy lên, hệt như bị ngâm vào một thùng nước muối, mặn chát mà chua xót.
Hắn giống như đang mong đợi thứ gì, lại tựa như e sợ điều gì.
Dưới cùng một bầu trời, chương trình phát trên TV cũng đồng dạng một cảnh.
Kim phút cách số mười hai ngày càng gần, người dẫn chương trình cũng đã chuẩn bị xong các tiết mục.
Lục Tinh Gia ngồi ở trên ghế sofa, bỏ vào miệng một miếng sủi cảo nóng hổi, bị bỏng đến mức phải hít hà mấy hơi.
Để chào mừng Hạng Ý Trí đến nhà, Hạ Khê đã cố ý mở một bình rượu đỏ.
Lục Tinh Gia còn là vị thành niên nên không thể uống rượu, ngược lại hai người trưởng thành kia đã uống không ít.
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Hạng Ý Trí đã bị nhuộm một màu đỏ ửng, lôi kéo Hạ Khê nói chuyện không ngừng.
Một lúc thì nói vừa tìm được một lô nguyên liệu mới, muốn nhanh chóng đưa nó qua cho Hạ Khê, lúc sau lại khen Hạ Khê đẹp người đẹp nết, cuối cùng lại nhất định phải kéo Hạ Khê ca hát cùng ông.
Hạ Khê thì cũng không khá hơn là bao, thật đúng là nắm chặt chiếc đũa làm micro, hợp ca cùng ông.
Lục Tinh Gia để mặc bọn họ làm ồn, ngồi trên ghế sofa một mình xem tiết mục đếm ngược cuối năm.
Năm phút.
Ba phút.
Hai phút.
Kim giây trên đồng hồ treo tường quay từng vòng từng vòng, khoảng cách đến 12 giờ chỉ còn lại hai phút, Lục Tinh Gia nhanh chóng nhét miếng sủi cảo cuối cùng vào miệng, đặt cái bát xuống, phóng nhanh vào trong phòng.
“Gia Gia, con, con làm gì đấy?” Hạ Khê say ngất kêu lên, lời nói cũng không được hoàn chỉnh.
Lục Tinh Gia đáp một tiếng từ trong phòng ra: “Có chuyện gì ạ?”
“Đừng, đừng để ý tới nó.” Hạng Ý Trí giữ chặt lấy cánh tay của bà, đan xen mười ngón tay vào nhau, “Tiểu Khê, hôm nay anh thật sự, thật sự rất hạnh phúc, không nghĩ rằng em sẽ mời anh đến nhà em…”
Lục Tinh Gia “sầm” một tiếng đóng cửa lại, chặn hết tất cả âm thanh từ bên ngoài.
Cậu nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, ngón tay linh hoạt ấn xuống 11 chữ số đã thuộc làu làu.
“Tút ——”
“Tút ——”
Điện thoại lập tức kết nối, không có ai nói gì cả.
Âm thanh ồn ào của TV truyền đến từ trong ống nghe.
“Tiếng chuông giao thừa đã sắp vang lên, quý khán giả và các bạn hãy cùng nhau đếm ngược với chúng tôi, năm —— bốn —— ba —— hai —— một…”
Lục Tnh Gia lập tức đoạt lấy lời của người dẫn chương trình: “Chúc mừng năm mới!”
Âm nhạc trên TV bỗng nhiên vang lên, người dẫn chương trình nở nụ cười tươi rói, sắc mặt ửng hồng: “Năm —— mới —— tốt —— lành!”
Tần Mộ Đông đưa tay sang tắt TV, căn phòng bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Chúc mừng năm mới.” Hắn thấp giọng nói.
Giọng nói mang theo chút khàn khàn, xuyên qua ống nghe mang theo dòng điện yếu ớt, truyền vào lỗ tai vẫn rõ ràng đến gần như lưu luyến.
Lục Tinh Gia đột nhiên nhiên cảm thấy có chút khô nóng, vô thức liếm môi một cái, lại ngốc nghếch lặp lại lần nữa: “Chúc, chúc mừng năm mới.”
Tần Mộ Đông đứng ở trước cửa sổ, nhìn vào từng ngôi nhà khi sáng khi tối, khóe môi giương lên một nụ cười thật nhạt.
Lục Tinh Gia vẫn luôn có thứ ma lực này, chỉ cần gặp được cậu, phiền muộn, nóng nảy, những cảm xúc sinh sôi tại nơi âm u hẻo lánh đều luôn có thể biến mất một cách thần kỳ.
Đột nhiên có cảm giác, trái tim của Lục Tinh Gia cũng tăng lên hai nhịp.
Cậu cũng đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Anh…” Cổ họng thắt lại, nói, “Anh có điều ước cho năm mới nào không?”
Tần Mộ Đông nhẹ nhàng khép mắt lại: “Tôi không tin những thứ này.”
“Nói một chút đi mà.” Lục Tinh Gia nhỏ giọng làm nũng, “Anh xem hôm nay bầu trời nhiều sao như vậy, ước nguyện với những ngôi sao, nói không chừng điều ước sẽ thành hiện thực nha.”
Mùa đông phương bắc trời cao mây dày, bầu trời đầy sao quả thật là cũng hiếm thấy.
Bầu trời về đêm có màu xanh sẫm, từng ánh sao sáng điểm lên màn trời, tựa như tấm rèm xanh sẫm tỏa ra từng đốm sáng nhỏ bé.
Khóe môi của Tần Mộ Đông cong lên, thấp giọng nói: “Không có.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Vừa dứt lời, không đợi Lục Tinh Gia kịp đáp lại, hắn đã lập tức cúp máy.
Hắn tắt đi ánh đèn của phòng khách, bước chân trong tối trở về phòng ngủ, ngồi vào bàn học tiện tay mở một chiếc hộp nhỏ đang đặt trên bàn ra.
Từng mảnh giấy với chất liệu và hình dạng khác nhau được xếp chồng lại cùng một chỗ, có tờ được xé ra từ vở bài tập, cũng có vài tờ giấy ghi chú thông thường, thậm chí còn có giấy ăn, cứ như vậy mà đầy ắp, vô thức đã lấp đầy cả một hộp.
Tần Mộ Đông nhìn chằm chằm vào từng tờ giấy lộn xộn bên trong, ánh mắt thâm thúy.
Những ngôi sao trên bầu trời sẽ không thực hiện ước nguyện của hắn.
Bởi vì thứ hắn muốn, chính là một ngôi sao.
Một bên khác, nghe thấy âm báo ngắt máy của điện thoại, Lục Tinh Gia có chút ủ rũ thở dài một hơi.
Cậu luôn cảm thấy thái độ của Tần Mộ Đông đối với mình có hơi kỳ lạ, giống như là đã trở lại trạng thái cách xa cậu khi trước.
Là cậu đã làm sai điều gì sao?
Kết thúc chương 27.
Editor muội: Huhu ăn ngọt nhiều quá giờ ngược nhẹ xíu cũng đau lòng quá chừng:<
Nhân tiện bài hát ở trên là “Mùa xuân sang ta chúc nhau” bản Trung ấy =)))) Ai muốn nghe phiên bản đáng iu có thể vào thử link này: https://www.youtube.com/watch?v=Ua6jfp8-4aY.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]