- Sao rồi, hai mẹ con em sắp về nước rồi à?
\- Vâng ạ...cảm ơn chị Bân đã giúp chúng em trong những ngày qua, nếu không có chị không biết em có nuôi nổi sóc không nữa...
Trong bữa tối cô cùng chị Bân là chủ dãy trọ cùng ăn cơm, trên bàn ăn không có sơn hào hải vị gì nhưng ai cũng cảm thấy rất vui
Đặc biệt là Sóc, bé con ăn nhoay nhoáy chưa gì đã chén hai bát cơm cơn rồi
\- Mẹ ơi, dì ơi...sóc no rồi, không ăn nữa đâu ạ!
\- Ừ, con ngoan lắm! Ra ngoài chơi để mẹ với dì ăn cơm nhá!
Thằng bé nghe lời lon ton chạy ra xem ti vi, trong phòng khách đầy tiếng cười hí hửng của \*\* con
\- Công việc ở trong nước đã có trường học lo hết rồi ạ, về nước là em được nhận vào khách sạn làm luôn đấy chị!
\- Đúng rồi, nghề này em theo không uổng công ăn học đâu!
Chị Bân gắp miếng trứng cá to vào bát cô, rồi vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ
Chị là người gốc Hoa nhưng sang đây sinh sống và làm ăn, khi cô vừa đặt chân sang đây không biết phải ở đâu thì may mắn đã gặp được chị Bân
Chị rất tốt, còn coi cô như đứa em gái mà đối xử. Những chuyện thường ngày hay chuyện vui đến buồn cô đều kể cho chị nghe hết
Khi cô không còn tiền để đóng thế mà chị lại tin tưởng cho cô chịu lại, kể cả tiền quần áo hay sữa của Sóc mới đầu cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-co-yeu-chau-khong/2577595/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.