Sáng hôm sau quầng thâm mắt của Dương Di hiện rõ cơ thể mệt nhũn ra vì câu nói tối hôm qua của Trần Chí Phong mà suốt đêm khiến cô không ngủ được.
Đi xuống nhà không thấy thằng nhóc Tử Hầu trong nhà chắc là đi học rồi, lạ thật dạo này Hạ Tử Hầu cứ hăng hái đi học sớm về trễ cũng không giao lưu với mấy tên nhóc hư hỏng kia nữa.
Chắc là Hạ Tử Hầu hiểu chuyện lên rồi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn học hành...vài ngày trước còn đi chơi với đám học sinh cùng lớp nhìn đám học sinh đó cảm thấy đều ngoan ngoãn có lẽ Hạ Tử Hầu vì chơi với đám học sinh đó nên giờ cũng chịu chăm chỉ học hành rồi.
Cũng gần lớp 11 rồi lớn rồi không cần Hạ Dương Di phải dậy bảo như lúc trước nữa, cũng bớt một phần phiền phức để tập trung vào việc bận rộn ôn thi đại học rồi.
Cô cũng thay đồ xong thì chuẩn bị đến lớp, Thật ra thì thi cấp ba xong hết rồi chỉ chờ tốt nghiệp cấp ba nữa là ra trường, trong những ngày cuối cùng của năm cấp ba đến lớp cũng chẳng làm gì.
Có vài người chăm chỉ đến lớp vào những ngày cuối của cấp 3 để ôn kỉ niệm 3 năm học chung nhưng riêng với Hạ Dương Di thì không cần thiết bởi vì vốn dĩ không thân thiết ai trong lớp ngoài Hiểu Hiểu,đến cả những buổi đi chơi chung với lớp cô cũng chưa từng đi.
Đơn giản chỉ vì suy nghĩ và cách nhìn của cô khác với bọn họ, nói trắng ra tức là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-chac-khong/2613066/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.