Cô quay sang nhìn Trương Tiêu có một chút tiếc nuối nếu đi về Bắt Kinh thì không còn gặp anh nữa, không có dì Cao không có chú Cao cũng chẳng có mọi người xung quanh đây nữa.
Không nỡ đi …
Trương Tiêu cất giọng khàn khàn.
- ‘’ Dương Di em phải về nhà à ‘’
Gương mặt của cô có chút khó xử gật đầu giọng điệu nhẹ nhàng trả lời.
- ‘’ À…đúng rồi sáng mai đi ‘’
- ‘’ Vậy vào nhà thu xếp đồ đi, anh về Bắt Kinh với em ‘’
Dương Di ngạc nhiên bất giác thốt ra một từ ‘‘Hả’’ rồi ngớ người ra.
- ‘’ Sao vậy không muốn anh về chung với em à ‘’
Cô hoàn hồn lắc đầu xua xua tay nhanh miệng nói.
- ‘’ Không không phải em tưởng anh sẽ ở đây chứ ‘’
Anh nhìn cô phì cười trả lời.
- ‘’ Em đi đâu, anh đi theo đó ‘’
Dứt lời Trương Tiêu liền ngoắc đầu chạy đi về có lẽ chuẩn bị cho ngày mai suất phát đi về Bắt Kinh cùng cô.
Đi về nhà …
Dương Di nhìn theo bóng dáng cao cao kia chạy đi xa dần lúc này mới nói nhỏ một mình đủ nghe.
- ‘’ Em bị trầm cảm chứ đâu bị ngốc chứ, chắc chắn ban đầu anh điều tra ra được em ở đâu nên mới đến đây …làm gì có tình cờ nào ‘’
- ‘’ Ngốc thật rõ ràng là giỏi như vậy khi ra tù thiếu gì công ty nhận làm mà hà cớ gì đến nơi Giang Nam này’’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-chac-khong/2613001/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.