Ánh nắng bên khe cửa sổ bằng gỗ nâu kia xuyên qua lớp rèn chiếu thẳng đến gương mặt thanh tao của Tạ Kiến Minh.
Anh nheo mắt một lúc rồi từ từ đảo mắt ra nhìn xung quanh đến khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo của Dương Di nằm bên cạnh thì khựng lại nhìn cô rất lâu.
Cũng 8h rồi cô vẫn chưa dậy, trong trí nhớ của Tạ Kiến Minh thì cô thường xuyên dậy rất sớm cơ mà giờ lại ngủ say sưa như thế thì chắc chắn trong thời gian qua Trần Chí Phong sắp xếp cho cô sống rất tốt.
Tốt đến nỗi mọi thứ xung quanh Hạ Dương Di đều thay đổi từ cách ăn mặc đến cách giao tiếp với người khác cũng chần trừ dè dặn hơn, cô không còn kiêu ngạo tự tin như lúc trước luôn toát ra khí chất tiểu thư vừa thông minh vừa lanh lợi nữa …cũng chẳng còn cười nhiều như lúc trước.
Không phải đã nói bệnh tình của cô đã hết hoàn toàn rồi sao? Nhìn xem!!
Giống như là đánh mất một Hạ Dương Di trước đó đi thanh vào đấy là một con người khác mang hình dáng của cô vậy.
Tạ Kiến Minh nằm nghiêng người chóng tay lên mặt nhìn cô một hồi lâu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, đến gần 9h khi cô dậy đã không thấy ai nữa rồi.
Vừa đi ra khỏi phòng vừa mơ màng còn mớ ngủ, từ đâu Hàn Lâm chạy nhào đến hù cô một tiếng rõ to thế mà cô lại không giật mình.
Dương Di tỏ ra nét mặt khó hiểu nhìn Hàn Lâm.
- ‘’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-chac-khong/2612990/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.