Edit: Agehakun
Beta: Ly
Ninh Thư không khỏi sửng sốt, lời này là có ý gì?
Cậu không nhịn được mà liếc mắt nhìn người đàn ông lâu chút nhưng Văn Dụ Châu nói xong thì đã nhấc chân bỏ đi, quay lưng lại với cậu.
Ninh Thư không nghĩ nhiều. Đối phương đã giúp cậu rất nhiều lần nên dù chú ấy có đưa ra yêu cầu gì thì cũng không quá đáng.
Cậu trở về phòng, khi nhìn thấy đôi giày thì hơi giật mình, suýt nữa là quên mất rồi. Ninh Thư cầm giày lên gõ cửa phòng đối diện gác xép. Văn Dụ Châu mở cửa ra, cúi đầu nhìn cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ninh Thư đưa đôi giày qua, mím môi nói: “Đắt lắm, chú Văn, đôi giày này em không nhận được.”
Văn Dụ Châu day day thái dương, vẻ mặt khá lạnh lùng hỏi lại: “Vậy cậu nghĩ rằng tôi có thể đưa nó cho ai đây?”
Ninh Thư không khỏi đỏ mặt tía tai. Cậu nhận giày, chần chừ một lúc rồi nói: “Rất xin lỗi, em sẽ nghĩ cách để trả lại tiền cho ngài.”
Văn Dụ Châu nhìn cậu một cái nói: “Cậu cảm thấy 780 tệ này phải mất bao lâu mới có thể trả hết?”
Ninh Thư đỏ mặt. 780 tệ, đến bố Ninh mẹ Ninh còn không thể lấy ra được số tiền này ngay lập tức, cậu vẫn còn là một học sinh thì lại càng không có khả năng.
Tay cậu cầm đôi giày hơi siết chặt, lúc đang cảm thấy xấu hổ ngượng ngập thì Văn Dụ Châu hỏi: “Thành tích học tập của cậu thế nào?” Giọng nói của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-can-bo-va-be-dao-mat/2577242/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.