Edit: Agehakun
Beta: Ly
“Chú Văn…” Ninh Thư không nhịn được mà nói.
Văn Dụ Châu mở mắt, giọng nói nghe có vẻ khàn khàn lạnh nhạt: “Ừ?”
Ninh Thư hơi hé miệng nhưng cuối cùng vẫn mím lại. Cậu chần chờ một chút đáp: “Không có gì.”
Văn Dụ Châu vươn một tay ra xoa đầu của cậu, nhàn nhạt nói: “Ngủ đi.”
Không biết có phải ảo giác của Ninh Thư hay không mà cậu cứ luôn cảm thấy trong giọng nói này mang theo vẻ sắc tình khó tả, khiến người ta khi nghe thấy đều phải mặt đỏ tai hồng.
Ninh Thư lại nhắm chặt mắt, chỉ là cậu vẫn thấy hơi sờ sợ, sợ thứ đồ kia lại xuất hiện sau lưng cậu. Bởi thế cậu cứ cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, mãi về sau cơn buồn ngủ dâng lên không kìm nổi nữa thì cậu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Ninh Thư đã có một giấc mơ, trong mơ cậu ngủ không yên ổn lắm, hình như cậu đã mơ thấy thứ đồ đó. Cậu không nhìn thấy rõ hình dáng của nó nhưng nó vẫn luôn tới gần và áp sát cậu. Ninh Thư không nhịn được mà lùi về phía sau, cậu có thể nhìn ra được, thứ ấy có hơi lớn và còn biết nhảy* nữa.
*kiểu nhảy giật cục hoặc nhảy như ếch nhái để di chuyển chứ không phải nhảy flashmob hay nhảy disco nha:v
Cậu thiếu niên đang chìm trong cơn mơ không nhịn được mà vươn tay ôm chặt những thứ xung quanh mình, luôn nhích lại gần vị trí bên cạnh.
Văn Dụ Châu tỉnh lại, trong đôi mắt sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-can-bo-va-be-dao-mat/2577238/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.