10.
Trong khi đợi màn trình diễn pháo hoa, mọi người trong đại điện nói chuyện phiếm cùng nhau.
Có lẽ ban nãy ta đã uống quá nhiều rượu nên đầu óc trở nên choáng váng. Ta nói nhỏ với mẹ vài câu rồi đi ra ngoài hóng gió.
Đang buồn chán giẫm lên những cành mai trên tuyết, đột nhiên ta nghe thấy một âm thanh kì quái.
Ta dừng lại, nín thở để nghe rõ hơn.
"Chậm thôi...". Là tiếng rên rỉ của nữ nhân.
Hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên ta cũng tỉnh rượu hẳn.
Ta vịn vào hòn non bộ, cẩn thận bước đến thăm dò, nhưng mới vừa nhìn thấy cẩm bào của nam nhân kia thì đã bị ai đó kéo đi.
Ta phản ứng cực nhanh, khuỷu tay đánh về phía người đó, chân đá ra sau.
Nhưng người đó dường như đã đoán được đường đi nước bước của ta, hắn nắm chân ta rồi đẩy vào giữa khe đá của hòn non bộ.
Người đó ôm ta từ phía sau, khoảng cách thật gần, áp sát vào nhau.
"Là cô".
Chu Sính cúi đầu nói nhỏ vào tai ta.
Y thấy ta ngừng giãy dụa mới buông tay đang bịt miệng ta ra.
Khe đá khúc khuỷu, Chu Sính không có chỗ đặt tay chỉ có thể chống tay bên cạnh mặt ta.
Hơi thở ấm áp của y phả vào sau gáy, khiến ta rùng mình mà càng dựa gần vào y hơn.
Nghe thấy Chu Sính khịt mũi ta biết y đã bị ta ép sát vào vách đá rồi.
Ta có chút bối rối: "Điện hạ không sao chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ca/2882092/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.