Chương trước
Chương sau
Uống xong hộp sữa của Khương Thần, Trần Bán Bạch mở tủ lạnh ra lấy thêm một hộp sữa cùng hai quả táo.
"Bữa sáng hôm nay." Trần Bán Bạch nói với Khương Thần: "Cậu đem sữa và trái cây cho Tần Phong và Triệu Nghệ đi."
"Còn nhóm nhà sản xuất Từ thì sao?" Khương Thần tuy là hỏi vậy nhưng động tác tay lại không nóng vội, chậm rãi mở túi trái cây ra bỏ hộp sữa vào bên trong.
"Không cần lo cho bọn họ, lo cho mình trước đi." Trần Bán Bạch có thể đoán ra nhóm nhà sản xuất Từ xem hắn như một tên pháo hôi lót đường, hắn cũng không để ý, nhưng nếu không phải đồng đội, hắn cũng không cần phải quan tâm bọn họ làm gì.
Khương Thần nhìn Trần Bán Bạch mang theo chút mới mẻ.
Ngày trước, Trần Bán Bạch đối với nhà sản xuất Từ chính là một lòng một dạ, không từ thủ đoạn để lấy lòng, vì sao bây giờ lại có biến hóa lớn như vậy?
Cẩn thận nghĩ lại, Trần Bán Bạch bây giờ so với trước rất khác. Không phải nhà sản xuất Từ cố tình tránh xa Trần Bán Bạch, mà là Trần Bán Bạch thờ ơ, lạnh nhạt với nhà sản xuất Từ.
Trần Bán Bạch không quan tâm đến phản ứng của Khương Thần, nói: "Đi thôi."
"Ừ." Khương Thần đóng cửa tủ lạnh lại, đi theo sau Trần Bán Bạch.
Khi ra ngoài, bọn họ lại đụng đám người nhà sản xuất Từ trở về.
Sắc mặt nhà sản xuất Từ không tốt lắm, gã nói với Trần Bán Bạch: "Lát nữa cậu đến lầu ba, tôi có chuyện muốn nói."
Trần Bán Bạch nhìn lướt qua hai người còn lại, chỉ thấy trong mắt họ là sự kinh hoảng khó giấu.
Hắn không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Khi mỗi người trở về phòng mình, Khương Thần đột nhiên trầm giọng nói với Trần Bán Bạch: "Anh Trần, thỏ không ăn cỏ gần hang*, ngươi tốt nhất đừng làm việc gì quá phận."
*Thỏ tử bất cật oa biên thảo/兔子不吃窝边草: Thỏ không ăn cỏ gần hang; ý nói đừng làm chuyện xấu trước cửa nhà mình, không gây chuyện với hàng xóm láng giềng; cũng để chỉ kẻ xấu không làm chuyện xấu ngay tại địa phương
Trần Bán Bạch ngoài ý muốn liếc nhìn Khương Thần một cái, Khương Thần lại nhỏ giọng ghé vào tai hắn thầm thì một câu: "Tôi biết tối qua anh không ngủ với Triệu Nghệ, hi vọng anh cũng sẽ tiếp tục làm như vậy."
Nói xong, Khương Thần liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Trần Bán Bạch đứng tại chỗ, suy nghĩ điều Khương Thần nói, khóe miệng khẽ cong lên.
Nếu Khương Thần nhạy bén như vậy, hẳn cũng sẽ biết được chuyện của Tần Phong và Triệu Nghệ. Thế nhưng hắn làm ra bộ dáng không biết gì, không quan tâm chuyện gì giữa Tần Phong và Triệu Nghệ, rốt cuộc nhân vật của hắn có vai trò gì?
Trần Bán Bạch đem đồ của mình bỏ vào phòng rồi lên lầu ba.
Nhà sản xuất Từ cùng hai người còn lại ngồi trên sô pha, thấy Trần Bán Bạch tới khẽ gật đầu chào.
Trần Bán Bạch vừa mới ngồi xuống liền nghe nhà sản xuất Từ nói: "Chúng ta trước mắt nên nhận thức một số việc."
Trần Bán Bạch thấy thái độ của nhà sản xuất Từ thay đổi cũng không ngoài ý muốn, gật đầu đồng ý.
Nhà sản xuất Từ bắt đầu: "Chỉ cần gọi tên theo trò chơi thôi, tôi là người chơi cấp E, đã vượt qua 12 phó bản, có 2 phó bản phẩm chất cao."
Hắn nói xong, đạo diễn Lưu cùng biên kịch Lý cũng chủ động giới thiệu.
Đạo diễn Lưu: "Người chơi cao cấp, đã chơi qua 15 phó bản, không có phó bản phẩm chất cao."
Biên kịch Lý: "Người chơi cao cấp, đã chơi qua 22 phó bản, không có phó bản phẩm chất cao."
Trần Bán Bạch nhân lúc bọn họ giới thiệu liền mở giám định, nhận thấy hảo cảm của bọn họ đối với hắn đã thay đổi.
[ Nhà sản xuất Từ (người chơi chủ phòng cấp E): 20 ]
[ Đạo diễn Lưu (người chơi cao cấp): 5 ]
[ Biên kịch Lý (người chơi cao cấp): 35 ]
Có thay đổi, nhưng chỉ ở mức độ hảo cảm, không có gì đặc biệt, Trần Bán Bạch liếc mắt qua, không để ý nữa.
Chờ biên kịch Lý giới thiệu xong, hắn nói: "Người chơi chủ phòng cấp E, người mới, đây là phó bản đầu tiên của tôi."
Nghe xong, nhà sản xuất Từ đột nhiên từ ghế sô pha đứng bật dậy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, giọng nói không thể khống chế nâng cao: "Cậu, cậu là chủ phòng?"
Mặt khác, hai người chơi còn lại cũng là biểu tình khiếp sợ, nhìn về phía Trần Bán Bạch không thể tin.
Muốn đạt tới cấp độ chủ phòng rất khó, giống như biên kịch Lý, gã chơi qua 22 phó bản đủ điều kiện mới có thể thăng cấp, trong đó có tới 12 phó bản gã bị trò chơi hành hạ đến chết.
Quả thật, chủ phòng cùng người chơi tiến vào phó bản đều không giống nhau. Trong phó bản, nếu người chơi có thể an toàn ra ngoài liền có thể thăng cấp một bậc, nếu đạt đủ cấp bậc của phó bản liền có thể trở lại phó bản kia để thăng cấp cho phó bản đó. Nếu ở phó bản mà người chơi chết cũng sẽ không thực sự chết, vẫn còn có thể tiếp tục trò chơi.
Quy tắc bất tử này nghe rất hay nhưng trên thực tế người chơi rất khó thăng cấp, chết đi chết lại trong trò chơi là một loại tra tấn vô hình, khiến người chơi hận không thể được chết thực sự.
Nhưng người chơi chủ phòng không cần phải chết thực sự.
Một người mới trực tiếp ký hợp đồng trở thành chủ phòng, hai người chơi cao cấp kia lần đầu tiên nghe nói, một mặt vừa khiếp sợ, một mặt lại vô cùng hâm mộ. Nhà sản xuất Từ thì biết nhiều hơn họ, ngoài hâm mộ còn có thêm ghen ghét.
Trong trò chơi, người chơi như Trần Bán Bạch thực sự rất hiếm. Nghe nói mỗi người như vậy đều có một năng lực thiên phú độc đáo, thực lực so với người chơi bình thường lớn hơn nhiều, cho nên mới có thể trực tiếp ký hợp đồng trở thành chủ phòng.
Loại người chơi này còn có một đặc thù là có hai cực phân hóa cực kỳ nghiêm trọng. Một là dễ dàng chết sớm, hai là sống rất lâu.
Nghe nói trong số mười nguồi chơi hàng đầu, những người chơi chủ phòng đã có tới bốn người.
Nói cách khác, trừ những người đã chết sớm, tất cả những người còn lại đều là thiên chi kiêu tử*, vượt xa những người chơi bình thường, khiến cho người người đố kỵ.
*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.
Nỗi khiếp sợ trong lòng nhà sản xuất Từ qua đi, trong lòng chỉ còn đọng lại nỗi ghen ghét, sau đó lại lén lút tán thưởng. Trần Bán Bạch như thế này chắc là thuộc những kẻ sẽ chết sớm.
Nhà sản xuất Từ ỷ vào việc Trần Bán Bạch không nắm rõ quy tắc, làm vẻ tùy ý hỏi: "Thiên phú của cậu là gì? Nói tôi nghe xem, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ phù hợp."
Trần Bán Bạch nghi hoặc hỏi lại: "Thiên phú là cái gì?"
Nhà sản xuất Từ giải thích: "Chính là "Trợ lực" trực tiếp giúp đỡ ngươi đó."
Trần Bán Bạch làm ra vẻ do dự, một lát sau mới nói: "Thiên phú của tôi là gia tăng tấn công và phòng thủ các loại ma quỷ."
Nghe xong, nhà sản xuất Từ ngay lập tức suy sụp.
Năng lực thiên phú này không thể không nói, trong thế giới khủng bố này tương đối hữu dụng, nhưng mà thuộc tính của Trần Bán Bạch quá mức yếu ớt rồi. Thuộc tính giá trị là E, tăng thêm thì có lợi ích gì? Tựa như 1, tăng lên 200% không phải cũng chỉ có 2 thôi à?
Như vậy thì năng lực sinh tồn của Trần Bán Bạch so với người chơi bình thường còn kém hơn, hơn nữa còn phải trải qua phó bản trong trò chơi, gã khẳng định tỉ lệ tử vọng của Trần Bán Bạch vô cùng cao.
Chỉ là sau này không biết thiên phú của hắn có cơ hội thể hiện uy lực không.
Nhưng làm thế nào để sinh tồn với hoàn cảnh thiệt thòi như vậy?
Lúc này, nhà sản xuất Từ cảm thấy mình đã nhìn rõ Trần Bán Bạch.
Nhưng gã không biết là Trần Bán Bạch vốn không phải một người chơi mới đơn thuần dễ bị lừa gạt. Hắn căn bản không hề nói thật.
ʕ๑'ㅂ'๑ʔ Đố biết thiên phú của Tiểu Bạch là gì nà
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.