Ở độ cao 40-50m, người bình thường ngã xuống chỗ này không nát thì chính là chỗ kia nát.
Nhưng cậu nhóc ngã xuống này có thể là kỳ tích trong truyền thuyết, vận khí tốt, trước khi ra khỏi nhà đã đốt nén nhang bái Phật, ngoài cánh tay bị vặn thành góc độ kỳ quái, thì các chỗ khác nhìn sơ qua đều không bị thương gì.
Đằng Đông tịnh tâm lấy thuốc ra, nhất thời có hơi do dự, cậu chỉ biết cho uống thuốc, nếu cậu nhóc uống có khả năng cánh tay liền sẽ duy trì tư thế này luôn, như thế còn không bằng đừng cứu.
Nhìn thấu khó xử của Đằng Đông, Cố Khế lấy thuốc từ trong tay cậu, đi đến trước mặt cậu nhóc, ngồi xổm xuống túm lấy cánh tay bị vặn kia.
Tiếng "răng rắc" vang lên khiến cho Đằng Đông liên tưởng đến tiếng lúc nhai xương sụn, cánh tay cậu nhóc đã được bẻ về đúng vị trí, nhưng mà vẫn rũ xuống như cũ.
Cố Khế không chút ôn nhu đem thuốc đổ vào miệng cậu nhóc.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt cậu nhóc lộ ra thần sắc thống khổ, mồ hôi chảy từ trán hắn xuống, lại rơi tiếp xuống mặt đất.
"Bị rớt từ trên vách núi xuống như vầy, 1 là nhân vật chính, 2 chính là vật hi sinh." Trong lúc Cố Khế bận việc, Đằng Đông liền ngồi xổm bên cạnh y, cẩn thận quan sát cậu nhóc, "Chẳng qua hắn gặp phải tui, mà tui cũng không phải thế ngoại cao nhân gì, cho nên khả năng cao hắn là vật hi sinh....Không đúng, hình như trên người tui có một quyển tuyệt thế bí tịch kia mà?"
"Nhưng nhìn bộ dạng của hắn." Đằng Đông kéo màn hình lại gần cậu nhóc, cậu nhóc có nước da trắng nõn non mềm, mái tóc màu vàng mềm mại, lông mi thật dài, mặc bộ quần áo màu trắng có kiểu dáng hơi giống trang phục của cha xứ, "Tui vẫn cảm thấy khả năng hắn là vật hi sinh cao hơn. Nhưng, cũng có thể hắn là nam chính trong câu chuyện tình yêu ngược luyến tình thâm nào đó."
"Cũng có thể là Jack Sue? Không đúng, nếu là Jack Sue sao có thể bị ngã gãy cánh tay, bọn họ dù có bị rơi từ độ cao ba nghìn mét xuống đi nữa vẫn sẽ là tuyệt sắc giai nhân."
Trong lúc Đằng Đông vẫn còn nói liên miên, đột nhiên Cố Khế ôm lấy eo cậu kéo vào lòng, tay còn lại thì túm áo cậu nhóc kia kéo lên.
Ba người dừng lại trên cành cây của một cái cây gần đó.
Những cái cây ở gần đây đều đặc biệt cao lớn, cành cây thô chắc, dư sức chịu đựng sức nặng của cả ba người bọn họ.
Cậu nhóc bị Cố Khế tùy tiện vứt trên cành cây.
Đằng Đông dưới sự trợ giúp của Cố Khế ngồi vững vàng trên cành cây, cậu cùng với khán giả trong phòng phát sóng đều tràn đầy nghi hoặc đối với hành động đột nhiên này của Cố Khế: "Có chuyện gì vậy?"
"Có người đến." Cố Khế nói.
Đằng Đông ngay lập tức bịt miệng lại.
Cố Khế vòng hai tay ở eo cậu, ghé vào tai cậu nói: "Không có việc gì, anh đã thiết lập pháp trận, bọn họ không thấy cũng không nghe được lời của chúng ta."
Đằng Đông nhẹ nhàng thở ra, lại hứng thú bừng bừng rướn cổ lên ý bảo Cố Khế nhìn bên kia.
"Không biết người đến là bạn hay kẻ thù của cậu nhóc này."
[Cược 5 hào là kẻ thù]
[Cược 1 tệ là kẻ thù]
[Là bạn bè thì quá trùng hợp rồi, người đến lần này tỉ lệ là kẻ thù đến xem thử cậu nhóc kia chết chưa cao hơn nhiều]
[Phát hiện ở mỗi thế giới Đông Đông đều cứu một người nào đó]
[Còn được tặng kèm thêm một chậu cẩu huyết]
[Đằng chủ bá chính thức giựt giải người chuyên thu nhận cẩu huyết 666666]
[Chúc mừng Đằng Đông nhận được danh hiệu "Hoàng tử cẩu huyết của tiểu thế giới"]
Đằng Đông đối với danh hiệu này chỉ cười nhạt: "Tui rõ ràng nên nhận được danh hiệu 'Thiên sứ cứu người của tiểu thế giới'."
Chờ khoảng hai phút sau, 'Có người' trong lời Cố Khế cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt Đằng Đông.
Xuất hiện đầu tiên là một mỹ nữ xinh đẹp, mặc một chiếc áo hở eo kết hợp với chiếc váy khá ngắn, ăn mặc mát mẻ gợi cảm, người thứ 2 là một tiên nữ cao lãnh, mặc một cái đầm dài màu trắng, cả người đều toát ra một cỗ tiên khí, người thứ 3 là một tiểu mỹ nữ hoạt bát nóng bỏng, mặc nguyên combo đỏ rực như lửa, mặt mày động lòng người....Tiếp tục nhìn, cừ thật, tổng cộng có tất cả 32 người, tất cả đều là mỹ nữ, vậy mà mỗi người đều đẹp theo những kiểu khác nhau, không ai giống ai cả, so với các ngôi sao nữ nổi tiếng mà Đằng Đông đã nhìn thấy ở địa cầu, những người này phải nói là đẹp hơn ít nhất gấp hai lần.
Đằng Đông: "Có phải tui đã lỡ tiến vào hiện trường của một cuộc thi hoa hậu rồi không?"
Khán giả trực tiếp đã sớm kêu ngao ngao rồi, rốt cuộc đó cũng là một thế giới xem mặt, mỗi người đều từ những mỹ nữ đủ mọi phong cách này tìm ra kiểu người mà bản thân thích nhất.
[Woa thiệt muốn chôn mặt vào ngực của mỹ nữ áo đỏ kia!]
[Thiệt muốn ngồi cạnh em gái loli váy ngắn]
[Chủ bá có thể hỏi giúp tui cách thức liên lạc với ngự tỷ buộc tóc đuôi ngựa không, xấu hổ quá a, không biết khi tui đến tiểu thế giới này du lịch có thể hẹn hò với cô ấy không]
[Anh anh anh người ta cũng muốn hẹn hò với chị gái xinh đẹp đó nha]
[Đúng đúng]
[Tui nhặt được ba cân tiết tháo trên mặt đất, trong số các ngươi ai làm rơi nè]
[Chị gái xinh đẹp đó là báu vật nhân gian!]
Ai đều sẽ bị hấp dẫn bởi cái đẹp, Đằng Đông cũng không ngoại lệ, nhưng mà cậu nhớ rất rõ rằng bản thân đã có "Vợ", chỉ đơn thuần thưởng thức mấy nữ nhân xinh đẹp này thôi, còn lôi kéo cánh tay Cố Khế đang ôm eo cậu, cùng y thảo luận người nào đẹp nhất.
Đằng Đông: "Người mặc đồ đỏ đẹp hơn người mặc đồ trắng nhiều."
Cố Khế: "Cũng bình thường thôi."
Đằng Đông: "Có điều cô ấy thuộc loại hình mới nhìn liền bị hớp hồn, cô nàng đứng bên cạnh thì nghiêng về khí chất hơn, chắc thuộc loại hình càng nhìn càng đẹp."
Cố Khế: "Ừm."
Đằng Đông: "Những người này nếu mà gia nhập giới giải trí, hoàn toàn là không chừa đường sống cho người khác luôn, AKB32 xinh đẹp động lòng người."
Cố Khế: "Vậy à."
Đằng Đông: "......Kỳ thật, em thấy mấy người này đều rất đẹp, nhưng......"
Cố Khế: "?"
Đằng Đông: "Anh đẹp nhất."
Cố Khế: "....."
Bị cưỡng hôn cướp đi hô hấp Đằng Đông: "?"
Cố Khế: "Thì ra em cũng biết nói lời âu yếm a."
Đằng Đông: "Lời âu yếm? Em nói hoàn toàn là sự thật, không phải lời âu yếm."
Cố Khế sâu sắc hiểu được thế nào là "Trời sinh liêu nhân trí mạng nhất", thế nên y liền liếm liếm vành tai Đằng Đông làm phần thưởng, mong cậu có thể tiếp tục duy trì, và chỉ được phát huy mị lực đó với một mình y mà thôi.
Đằng Đông che tai lại, cổ cũng đỏ lên: "??" Thân là người địa cầu, hình như cậu thật sự có chướng ngại văn hóa và giao tiếp với người của đại thế giới là Cố Khế rồi thì phải, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy loại chướng ngại này thật tốt, thật hi vọng nó tiếp tục tồn tại nha?
Ngay tại thời điểm tình lữ bọn họ ngọt ngọt nị nị phát cẩu lương, có một người đi ra từ sau lưng nhóm mĩ nữ, các nàng như những người mẫu đi catwalk lần lượt tản ra hai bên, thay phiên nhau tạo ra những kiểu dáng để cho mình trông xinh đẹp nhất, tạo ra một con đường ở giữa.
[Cảm giác sẽ lại có thêm một ai đó làm rung động lòng người lên sân khấu!]
[Nhất định là một chị đại đẹp nhất tinh tế nhất]
[May là Đằng Đông đem màn hình hướng về nhóm mấy tiểu tỷ tỷ này, nếu không thì nhà tui đã tích trữ được đủ cẩu lương để ăn cả năm luôn rồi]
[Tui thì càng có cảm giác đây giống như cách lên sân khấu của boss, chính là kiểu boss cực kì xinh đẹp thần bí mà độc ác]
[Phản diện 666666]
[Có thể được các nàng ấy đối đãi như vậy, chắc chắn phải là một mỹ nữ đẹp hơn]
[Boss +1]
Ngọt nị đủ rồi, hai người mới chuyển tầm mắt về hướng kia.
Đằng Đông: "Tui vẫn nghĩ kỹ thuật trang X của bản thân đã đạt tới đỉnh cao rồi, bây giờ mới biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân*, hổ thẹn hổ thẹn."
*sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân: Giống như núi này cao thì có núi khác cao hơn, người này giỏi thì cũng có người khác giỏi hơn. Nghĩa cũng hơi tương tự câu 'Quả quýt dày có móng tay nhọn.'
Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, rốt cuộc cũng thấy được người đó đi ra từ sau nhóm mỹ nữ.
Đằng Đông: "....."
[Hu hu hu thế giới này nợ tui một em gái xinh đẹp]
[ĐM]
[?????!!!!!!!!!!]
[Thiên hô vạn hoán, cuối cùng người đi ra lại như thế này, đùa nhau à?]
[Đôi mắt của tui cay quá, đau quá]
[Cảm ơn, hiện tại tui đã vô cùng tự tin, có lẽ tui có thể tìm một mỹ nữ làm bạn gái được cũng nên] .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================
[Soi gương, lần đầu tiên phát hiện thì ra mình cũng rất đẹp trai]
[?????]
[Chủ bá tui tặng lễ vật cho cậu, cậu có thể giúp tui đánh gã đó một trận được không?]
Thực ra cái người bước ra kia, nếu nói xấu thì quả thật là không xấu, dù sao mũi cũng không lệch, mắt cũng không lé, răng cũng không hô, tối thiểu thì gương mặt của gã này cũng thuộc trong phạm vi gương mặt phổ thông.
Nhưng mọi người kỳ vọng rất cao với nhan sắc của gã, cho nên vừa lên sân, liền bị nói xấu hơn gấp mười lần, quan trọng nhất vẫn do khí chất trên người gã, khí chất khiến người ta cảm thấy rất chán ghét.
Loại nam nhân có khí chất này đi ra ngoài, trong mười người thì có hết chín người chọc người ghét, còn người cuối cùng có lẽ chưa đi được đến trước mặt người khác đã bị đánh chết.
Đằng Đông tổng kết một chút, đại khái là "Sự tự tin quá mức của nhân vật phản diện, một khi có quyền có thế, liền tự nhận bố mày là nhất những kẻ khác chỉ là dân đen, người giỏi hơn mình thì khẳng định không phải người tốt, mỹ nữ không yêu mình khẳng định là có mắt không tròng, tiền bối không tán thưởng mình khẳng định là kẻ tiểu nhân ích kỷ chưa bao giờ gặp được kỳ ngộ, trên thực tế chỉ là một thẳng nam ung thư có nội tâm hèn nhát, đáng khinh, miệng tiện."
Ngắn gọn đơn giản là "Nam chính ngựa đực xuyên không của tiểu bạch văn*."
*tiểu bạch văn: thể loại ngây thơ, đơn giản, chủ yếu là thỏa sự yy của tác giả.
Gã nam nhân kia mặc nguyên cây đen, dáng người gã bình thường, lại mặc phục sức cool ngầu, nhưng một chút cũng không chống đỡ nổi cái khí tràng đó, tóc tai lộn xộn, gã dừng lại một lúc rồi lại treo lên "Nụ cười xấu xa bỉ ổi hấp dẫn nữ nhân nhất" trong truyền thuyết, trên đường đi, gã lâu lâu thì ôm eo mỹ nữ này một chút, lâu lâu lại hôn mỹ nữ kia một chút, sờ đùi mỹ nữ nọ một chút, vỗ một cái lên mông mỹ nữ khác....
Đằng Đông: "Cả đời chỉ lưu manh với một người thì gọi là tình thú, nhưng lưu manh với rất nhiều người thì chắc chắn là lưu manh."
Người xem trực tiếp lúc này đều có chung cảm tưởng như vậy, vì thế mặc kệ người nam nhân này tên là gì, mọi người đều quyết định gọi gã là nam lưu manh.
Nam lưu manh đi đến cuối con đường mỹ nữ, trái phải ôm một mỹ nữ: "Tiểu rác rưởi kia không phải nên ở chỗ này sao?"
"Có thể là bị ma thú cấp cao nào đó tha đi rồi, suy cho cùng sâu trong rừng rậm này cũng là nơi ma thú sống." Mỹ nữ bên trái cười duyên nói.
"Đúng vậy nha, ca ca, chúng ta mặc kệ hắn đi." Mỹ nữ bên phải hôn gã một cái.
Nam lưu manh giơ tay ôm hai mỹ nữ vào lòng, mỹ nữ nũng nịu thở hổn hển dán lên người gã.
Đằng Đông vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm Cố Khế.
Đằng Đông: "Em vẫn nên nhìn anh thì hơn, em muốn rửa mắt."
Cố Khế cười hai tay vịn mặt Đằng Đông, sẵn tiện che kín lỗ tai cậu luôn.
[Nhanh nhanh nhanh chủ bá nhanh quay màn hình lại, tui cũng phải nhìn Cố nam thần rửa mắt]
[Tui đã che màn hình lại, like cho sự cơ trí của tui]
[Nãy nói chuyện phiếm với bạn bè bỏ lỡ khá nhiều, không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền thấy một màn cay mắt như thế]
['Ngủ' nơi hoang dã, thói xấu]
Đằng Đông cứng ngắc cả người, hiển nhiên không nghĩ tới bản thân sẽ gặp loại cảnh tượng xấu hổ này trong lúc đang phát sóng, Cố Khế giúp cậu quay màn hình sang chỗ khác, nếu không Đằng Đông sẽ bị cảnh cáo vì chiếu nội dung không nên chiếu —- tuy rằng Cố Khế là siêu giám sát quản lý cậu, nhưng nếu có siêu giám sát khác không cẩn thận xem được liền toi.
Khoảng một tiếng sau, Cố Khế thả tai Đằng Đông ra, Đằng Đông quay đầu lại, thấy nhóm mỹ nữ đã mặc quần áo xong, một đám đều lộ ra sắc mặt thẹn thùng và vừa lòng, nam lưu manh đứng giữa các nàng đã hoàn toàn không thèm để ý đến cậu nhóc bị gã đá xuống vách núi nữa.
"Nó bị ta đánh thành như vậy, cũng sống không được bao lâu, hôm nay ta sẽ dẫn các nàng tới hoàng cung của tộc tinh linh vui đùa một chút, chúng ta đi thôi!" Nam lưu manh vung tay lên, gã dẫn nhóm hậu cung mỹ nữ kia biến mất trong rừng rậm.
[.......Mấy mỹ nữ này yêu cầu hơi thấp ha?]
[Tui tính một chút, tổng cộng là 67 phút, 32 vị mỹ nữ, chia đều thì trung bình mỗi người hơn 2 phút...]
[666666666]
[Nam lưu manh không biết có bao nhiêu sự tự tin của nam nhân, tui cảm thấy không nên gọi gã là nam lưu manh, mà nên phong cho gã là anh trai tự tin]
[Chú ý điều kiện tinh lọc của phát sóng trực tiếp, xin đừng thảo luận đề tài ô ô]
[Mọi người hiểu ngầm là được rồi]
[Hiểu ngầm hiểu ngầm]
[Hiểu ngầm hiểu ngầm]
Đằng Đông: "Tuy rằng mình biết phải duy trì bầu không khí trong lành của phòng phát sóng, nhưng thứ mình nói thẳng, lực kéo dài như thế này chắc chắn là lạt kê*."
*lạt kê: ngôn ngữ mạng trung quốc nghĩa là LJ – đồ bỏ đi.
Lĩnh hội sâu sắc câu nói "Cả đời chỉ lưu manh với một người thì gọi là tình thú" của Đằng Đông, Cố Khế kề sát Đằng Đông, dùng âm thanh chỉ mỗi cậu nghe thấy nói: "Em yên tâm, lực kéo dài của anh tuyệt đối đáng tin cậy."
Đằng Đông: ".......Cảm ơn nha em không cần......"
Lời tác giả:
Đằng Đông: "Chỉ lý thuyết không thực hành, kỹ năng đều là giả."
Cố Khế: "Anh cũng muốn thực hành, nhưng tiếc là chưa thu thập đủ lý thuyết."
Đằng Đông: "Anh có biết phương thức thu thập của anh rất gượng ép không?"
Cố Khế: "Tích trữ trước, chờ đến lúc thu thập đủ rồi thì chúng ta cùng đi thảo luận một chút."
Đằng Đông: "Cố nam thần đúng là Cố nam thần ngay cả phương thức thu thập đều không giống với người thường, vô cùng tiêu soái lỗi lạc thiên hạ vô song:-D"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]