1 tuần sau. Ngày hôm đó cô hôn mê suốt 1 ngày 1 đêm làm cả nhà không khỏi lo lắng. Lúc tỉnh dậy cả người nặng trĩu như có gì đó đè lên, không một chút sức lực, cổ họng khô khan, cảm thấy rất khó chịu.
“Cốc cốc”- tiếng gõ cửa
“ Ngọc Khuê, hôm nay chị đem cho em bánh dâu tây này”
Cả 1 tuần nay hôm nào Dương Phi Phi cũng đến bầu bạn cùng cô, động viên cô ăn uống.
Mấy ngày nay cô có chịu ăn một chút còn như thời gian trước cả ngày cô không ăn uống, thức ăn cứ đem lên lại đem xuống, cứ hâm nóng lại nguội đi.
“ Cảm ơn chị, lại phiền chị đến đây với em” cô nở nụ cười yếu ớt.
“Không sao, chị cũng sắp về đây ở luôn mà”
Cô cúi mặt xuống: “ Cũng tại em nên hôn lễ của chị mới bị dời”
“không sao, cũng sẽ dời không lâu đâu, tổ chức sớm thôi. Hôm nay trời đẹp chúng ta ra ngoài dạo đi”
Cô nhìn ra phía cửa sổ, đôi mắt buồn sâu thẳm, trầm lặng một lúc:
“Chị Phi Phi...”
“Hửm?”
“Chị biết không, em đã hứ với anh ấy rằng sẽ không chia tay, cả đời này mãi mãi ở cạnh anh ấy. Vậy mà bây giờ em lại...”
Nói đến đây nước mắt cô lại tuôn ra, đã 1 tuần rồi cô luôn đợi anh về thăm cô nhưng không thấy. Mỗi ngày trôi qua như vậy đến đêm tối, trong căn phòng tối này cô lại khóc một mình, khóc đến kiệt sức mà thiếp đi.
Phi Phi thấy cô như vậy trong lòng cũng không vui: “Ngọc Khuê, em đừng như vậy...”
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-anh-la-cam-thu-sao/1796471/chuong-36.html