Hàn Dạ An, chính anh ngay lúc này cũng không biết mình nên làm gì, chỉ biết lặng lẽ ngồi nhìn gương mặt sợ hãi của cô. Dù đã khóc đến mê mệt nhưng bây giờ nước mắt vẫn không ngừng rơi, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong lòng chua xót tột cùng.
Hôm nay, bỗng nhiên trời lại đổ mưa rất to...
Buổi chiều anh cũng không đến công ty nữa, ở nhà với cô. Cô mê man đến tận chiều tà mới tỉnh giấc, hai mắt sưng lên đỏ ngàu, khuôn mặt non nớt tiều tụy. Cô không muốn xuống giường, cứ nằm ì trong chăn.
Anh nấu cho cô ít cháo bưng vào trong phòng, dỗ dành lâu lắm cô cũng chỉ ăn một hai miếng rồi lại thôi. Anh không muốn ép cô nên cũng không nói gì, lặng lẽ cầm chai rượu với một cái ly ra ban công ngồi. Còn cô lại thút thít trong phòng.
Đến gần nửa đêm cô không thấy anh đi vào mới rời giường ra ngoài phòng khách nhưng không bóng người.
“An...” cô khẽ gọi anh một tiếng.
“Anh ở đây” anh nghe tiếng liền đáp trả lại cô.
Cô tiến bước về phía ban công, thấy anh ngồi sụp xuống đất lưng tựa vào tường, tay cầm ly rượu, cái chai bên cạnh cũng sắp cạn rồi.
Cô đến chỗ anh ngồi quỳ xuống, đưa tay lên mặt anh vuốt ve: “Sao lại ngồi ngoài này, vào nhà đi, rất lạnh”
Anh im lặng nhìn cô vài giây rồi bỏ ly rượu xuống ôm chầm lấy cô, anh ôm rất chặt như sợ mất đi cô mãi mãi.
Cô đưa tay luồn vào trong mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-anh-la-cam-thu-sao/156636/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.