“Không cần gọi ta khách sáo như vậy. Cứ gọi ta là dì. Dù sao ta và mẹ con cũng là bạn tốt”
Bà bước đến thân mật nắm lấy tay cô vỗ vỗ. Cô cũng đáp lại một nụ cười xã giao.
“ Vâng ạ”
“ Dì đã xem được bộ nào ưng ý chưa ạ?”
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề sang trang phục.
“Anh và mẹ cũng vừa mới tới thôi, cho nên chưa có...”
Trạch Dương nhanh chóng tiếp lời.
“Vậy sao? Hay là để con chọn cho dì nhé. Chúng ta qua bên kia đi”
Cô dẫn mẹ của Trạch Dương qua bên quầy quần áo dành cho độ tuổi trung niên. Những bộ quần nhìn không hề già dặn nhưng cũng không lại rất phù hợp với độ tuổi của bà.
Trong lúc cô đang nói cười với bà thì cách đó không xa một ánh mắt phức tạp đang nhìn cô không rời.
Trạch Dương nhìn cô một cách say đắm cứ như anh đã gặp được ý trung nhân của đời mình, anh chìm vào trong vẻ đẹp, nụ cười, giọng nói của cô không thể thoát ra. Nhưng anh chỉ mới gặp cô tối hôm qua.
Tối qua chỉ trò chuyện với cô được ít phút đã phải chia tay anh cảm thấy có chút luyến tiếc cho nên sáng nay đã cố tình đưa mẹ đến đây lấy cớ để gặp cô lần nữa, nếu may mắn sẽ mời cô ăn một bữa.
“Trạch Dương con thấy sao?”
Anh còn đang thất thần nghĩ về cô thì không biết từ lúc nào hai người họ đều đã đứng trước mặt anh. Hình như mẹ anh đã thay đồ rồi. Đó là một chiếc sườn xám màu xanh lục điểm vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-anh-la-cam-thu-sao/156619/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.