Là khán giả duy nhất ở đây, Cố Nhạc Nhiên thực sự không có mặt mũi xem tiếp.
Doãn Xán Xán ước chừng là sờ đủ rồi, rốt cuộc cũng chịu thả Vu Bác ra,cử chỉ duyên dáng nhấp một ngụm cà phê, "Thất thần làm gì, còn không mau thanh toán tiền cà phê cho chị."
"Cái gì?"
"Cho rằng vừa rồi là dạy học miễn phí sao?"
Cố Nhạc Nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, xúc động muốn chọc mù hai mắt của mình.
Buổi tối khoảng 7 giờ về đến nhà, vừa mở cửa, đã ngửi thấy mùi thơm của món thịt kho tàu.
Đến phòng bếp nhìn thấy Lục Trạch Vũ đang mặc tạp dề xào rau. Đó là cái bà nội hay đeo, bởi vì do cô mua nên có màu hồng phấn.
Một người đàn ông thực sự có thể mặc màu hồng phấn đẹp đến như vậy.
So trong nồi thịt kho tàu thì ăn vừa miệng hơn nhiều.
Lục Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn cô: "Đã về rồi?"
"Ừm!"
"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
"Vâng."
Lục Trạch Vũ rất ít xuống bếp, hôm nay lại cố ý làm thịt kho tàu, sườn heo om cùng gà hầm nấm cho cô.
Con người này thanh tâm quả dục*, nên uống cháo trắng ăn rau xanh, thỉnh thoảng còn thè đầu lưỡi liếm môi một chút.
(* có một suy nghĩ trong sáng và không có ham muốn dục vọng)
Động tác lùa cơm của Cố Nhạc Nhiên chậm, trong đầu chỉ tràn ngập cảnh tượng ngậm lấy lưỡi anh, hung hăng hôn sâu một lúc......
Tuy nhiên, dù có tưởng tượng đến đâu, suy nghĩ dâm đãng cũng vô ích, thứ cuối cùng nhét vào miệng cô chỉ là cơm trắng vô vị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-anh-cung-co-mot-chut-dang-yeu/214609/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.