Xem phim xong, Cố Nhạc Nhiên nói rằng sẽ dẫn anh đi ăn mì trộn tương rất ngon.
Trên đường đi đến quán mì, Lục Trạch Vũ đề ra hai yêu cầu.
Thứ nhất, xếp hàng, không ăn;
Thứ hai, hoàn cảnh quá kém, không ăn.
Kết quả là ngay khi bọn họ dừng trước tiệm mì, người phục vụ đã ném cho anh một tờ giấy, "Ở bên ngoài chờ, kêu tới số thì vào bàn."
Lục Trạch Vũ quay sang nói với Cố Nhạc Nhiên, "Tôi đi đây."
Cô vươn đôi chân ngắn ngủn ra ngăn cản anh, "Nhiều người xếp hàng như vậy chứng tỏ là rất ngon, hơn nữa phía trước chỉ có mấy số thôi. Chúng ta ngồi chờ một chút là tới rồi".
Lục Trạch Vũ nhìn cái ghế nhựa dính đầy dầu mỡ không khỏi cau mày, "Tôi đứng đợi."
Ai ngờ đợi nửa giờ mới có thể vào bàn.
Quán diện tích nhỏ nhưng lại đông khách, nên việc tìm chỗ ngồi cũng khó.
Lục Trạch Vũ còn ghét bỏ chén đũa trên bàn chưa thu dọn, giây tiếp theo đã bị người khác đoạt mất chỗ ngồi.
Cuối cùng, anh phải tranh bàn với một cặp vợ chồng trẻ, mới miễn cưỡng giành được hai ghế.
Cô cười nói: "Kỹ năng sinh tồn của chú so với những người nghèo về cơ bản là con số không"
Anh đang lau sạch một đôi đũa, "Cho nên đành phải làm kẻ có tiền."
Hai tô mì trộn tương được bưng lên cùng với hai chai Vương Lão Cát*. Cố Nhạc Nhiên lấy khăn giấy giúp Lục Trạch Vũ lau miệng lon rồi mơi đưa cho anh.
(* thương hiệu trà sâm giải nhiệt)
Thời điểm đứng xếp hàng đã rất khát, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-anh-cung-co-mot-chut-dang-yeu/1176549/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.