Editor: Nguyệt
“Đúng là kinh thật!” Một thanh niên đen gầy băng bó cho người lính bị thương nọ, nhân tiện lau máu trên mặt.
“Phù … kinh quá đi chứ, tôi còn tưởng không sống nổi.” Một gã đô con để kiểu tóc bông xù cười khà khà nói, “Anh làm nhanh lên, có khi lại kịp khúc cuối.”
“Tay sắp đứt đến nơi còn đòi thể hiện.”
“Sợ quái gì.” Gã đô con ra vẻ phớt đời, “Đã đứt đâu mà lo.”
Thanh niên kia câm nín một hồi mới bảo: “Chờ nó đứt thì muộn rồi.”
“Khà khà, được đánh một trận thế này có đứt thật cũng đáng. Bà nó chứ, tôi xử lý ba thằng cải tạo gene, chỉ cần sống sót trở về là sẽ được thăng chức. Tôi ở cái hạng thiếu úy này lâu lắm rồi.”
“Vâng vâng vâng, anh ngồi yên cho tôi nhờ! Tướng quân tương lai, anh cứ loi choi nữa là thành tướng quân cụt tay luôn đấy.” Thanh niên đen gầy nhanh nhẹn xử lý các vết thương, sau đó nhân lúc gã kia không chú ý dùng cán dao đập một phát vào gáy gã.
Gã đô con ngất luôn tại trận.
“Xong! Các anh đưa anh ta về đi.” Thanh niên mỉm cười, nói với mấy anh lính quân y theo sau mình.
Lính quân y sớm đã quen với tình cảnh này nên lập tức mở cáng di động, nhanh nhẹn buộc chặt anh chàng đô con trước lúc ngất còn hô hào đòi đi giết địch vào cáng cứu thương. Từ lúc được phân làm đội lính quân y của trung đội 7, họ đã làm việc này rất nhiều lần rồi.
Tít tít tít!
Quang não đeo trên cổ tay thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305791/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.