Editor: Nguyệt
Dường như đoán được suy nghĩ của râu quai nón, Ariel cúi người nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Khi tôi trao nhượng quyền chỉ huy của căn cứ này, thì dù là đơn vị nào đến tiếp quản cũng sẽ phái đội quân của mình, vậy các binh sĩ cũ ở đây phải làm sao? Nếu không có gì bất ngờ, tôi nghĩ chắc ngài sẽ phân tán họ đến các đơn vị khác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi mong là ngài có thể sắp xếp họ làm cấp dưới của tôi, đừng chia tách bọn họ.”
“Ồ?” Râu quai nón nhìn Ariel với vẻ nghiền ngẫm, “Chỉ thế thôi?”
“Vâng.” Ariel vẫn rất thản nhiên.
Râu quai nón xoa cằm: “Đây không phải việc gì to tát, nhưng tôi muốn biết lý do.”
Kỳ thực khi nói ra câu này, râu quai nón đã đồng ý với đề nghị của Ariel rồi. Bởi vì đây thực sự không phải chuyện gì to tát, sĩ quan chỉ huy thích dùng binh sĩ quen thuộc của mình là điều hết sức bình thường. Nhưng gã ngạc nhiên ở chỗ, với tính cách lãnh đạm đó, gã tưởng Ariel sẽ không để ý đến cấp dưới, lúc tiểu đội của cậu ta ở chiến hạm vận chuyển bị điều đến các đơn vị khác cũng đâu thấy cậu ta nói gì.
“Chỉ đơn giản là vì tôi đã dồn nhiều tâm huyết để huấn luyện họ, tuy tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng họ đều là những người lính tinh nhuệ. Tôi không muốn họ bị phân đến nơi khác để rồi bị chèn ép, cuối cùng chết uổng trên chiến trường.” Ariel nhìn râu quai nón đầy ẩn ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305789/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.