Editor: Nguyệt
Ariel trầm mặc một lát mới nói: “Do tôi không cẩn thận.”
Có lẽ sự áy náy hiện trên nét mặt Ariel đã làm bác sĩ dao động, ông không tiếp tục châm chọc nữa. Sau khi bố trí xong khoang chữa bệnh, ông đóng nắp lại, để Ariel đứng bên ngoài lẳng lặng nhìn Chung Thịnh nằm bên trong.
“Khụ khụ, ừm … cậu không cần phải sốt ruột như thế, cậu ấy chắc không sao đâu.” Từ Vệ Quốc ở bên cạnh không kìm được nhỏ giọng an ủi.
“Tôi biết Chung Thịnh không bị thương nghiêm trọng như nhìn bề ngoài.” Ariel đột nhiên lên tiếng, “Nhưng tôi không thể tha thứ cho mình, vì sai lầm của tôi mà khiến Chung Thịnh bị thương.”
“Chuyện này … Cậu cũng là người, tất nhiên sẽ có lúc phạm sai lầm. Lại nói, đâu ai ngờ được chúng nó lại to gan thế, dám chích thuốc cậu ngay trên thuyền.” Từ Vệ Quốc vỗ vai Ariel.
Ariel ngẩng đầu nhìn gã, khiến gã phải rụt tay về.
Ariel nhìn Chung Thịnh nằm trong khoang chữa bệnh, chậm rãi nói: “Sai là sai, sai thì phải sửa, không bao giờ tái phạm nữa, chứ không phải tìm mọi lý do để bao biện cho mình.”
Từ Vệ Quốc á khẩu, nhìn thoáng qua Chung Thịnh nằm bên trong. Hai người này đúng là xứng đôi đến mức tuyệt vời. Lúc trước khi Ariel mất tích, Chung Thịnh cũng là vẻ mặt ăn năn nói tất cả là do mình, bây giờ lại đến phiên Ariel.
“Cậu …” Từ Vệ Quốc định khuyên giải thêm đôi câu, nhưng vừa nâng tay lên thì Ariel đột nhiên nhũn người, khiến gã sợ tới mức vội hô toáng lên: “Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305733/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.