Editor: Nguyệt
Có thể nói, nếu hai mệnh lệnh trên được đưa ra chậm vài giây thôi, thì bây giờ cả phi thuyền đã nổ tan tành. Cũng chính hai mệnh lệnh đơn giản mà hữu hiệu đó giúp họ thoát chết.
Một tên cướp mắt chột đứng bên Peter do dự hỏi: “Hạm trưởng, có đuổi theo không?”
“Đuổi theo!” Peter cắn răng, “Mệnh lệnh của lão đại là phá hủy chiếc phi thuyền đó.”
Mắt chột chần chừ một lúc lại nói: “Tốc độ của chúng ta nhanh hơn, hiện đã kéo dãn ra thành hơn một trăm đơn vị vũ trụ rồi, e là …”
“Đừng có lắm lời, tao bảo đuổi là đuổi!” Peter hung dữ trừng mắt lườm mắt chột.
Mắt chột vội ngậm miệng. Chiến hạm đổi hướng, chạy theo hướng nhóm Ariel bỏ chạy.
“Đau! Đau! Đau! Anh nhẹ tay thôi!!!!” Gerald mắt ngập nước nhìn Edward, trông rõ là tội nghiệp.
Vẻ mặt tươi cười ôn hòa thường ngày của Edward đã chẳng thấy đâu, cả người tản ra hơi thở rùng rợn vật sống chớ tới gần, phạm vi ba mét xung quanh không có sinh vật nào xuất hiện.
“Giờ mới biết đau?” Giọng Edward lạnh tanh, tay quấn băng vải lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Thì … không còn cách nào khác mà. Em gần chỗ Phỉ Nhi nhất, đâu thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì được. Cậu ấy là người điều khiển mà, chẳng may có vấn đề gì, thì chúng ta không chạy thoát được.” Gerald tủi thân nói. Làm sao cậu biết được là lại xui xẻo như thế chứ, chỉ thiếu một giây nữa thôi là cài được khóa, kết quả lúc thực hiện bước nhảy ngắn, cả người cậu bật ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305716/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.