Editor: Nguyệt
“Hỏi thừa, bà đây đã chết đâu, sao mà không cử động được. Rớt có một cánh tay chứ mấy, còn hai cái đùi thì vẫn chạy tốt.” Samantha lườm khinh bỉ.
“À, thế làm đi, lúc xoay người nhớ làm tư thế đẹp vào nhá.” Gerald cười khẩy.
Samantha nổi gân xanh. Bây giờ cô đang nằm úp xuống đất, muốn đứng dậy để chạy thì tất nhiên phải xoay người. Nhưng câu này nghe từ mồm tên Gerald sao mà đáng ghét thế chứ?
“Có giỏi thì lát nữa trận đấu kết thúc đừng có chạy. Gặp nhau ở sàn tập võ.”
Gerald ngoáy mũi, nói với giọng cực gợi đòn: “Hừ, thân thể như bông hoa nhỏ của tôi không chịu nổi cô chà đạp.”
“Nhớ đấy!” Samantha nghiến răng nói, sau đó xoay phắt người, lăn đi hơn mười mét, nương đó đứng dậy, rồi lao vút ra.
Phụp!
Tay súng bắn tỉa nấp ở chỗ tối lại nã một phát nữa. Lúc này, Samantha không tránh, động cơ bị bắn nổ, hóa thành một chùm sáng biến mất khỏi chiến trường.
“Tìm ra rồi!” Lôi Tranh lên tiếng.
Lâm Phỉ Nhi tiếp lời: “Để tớ chặn đường lui của hắn.”
Gerald thay đổi sắc mặt, ngồi nghiêm chỉnh: “Có người đang di chuyển về phía hai cậu.”
“Ngăn hắn lại!” Hạng Phi vừa chạy đến chỗ Gerald vừa hô.
“Tớ cũng muốn chứ. Nhưng bên kia có những ba chiếc cơ giáp.” Gerald cười khổ.
Hạng Phi không thèm để ý đến trò mèo của cậu, lớn tiếng nói: “Nói ít thôi. Tối thiểu cũng phải cố đến lúc tôi đến.”
“Được rồi, được rồi. Ài, chẳng có địa vị gì cả.” Gerald lười biếng nói, lắp ống ngắm vào súng laser, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305662/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.