Editor: Nguyệt
“Ừ, quan sát tốt lắm. Xem ra cậu cũng bỏ không ít công nghiên cứu phương diện này.” Phó Ngạn Triều không hề che giấu ý tán thưởng trong lời nói.
“Chịu thôi.” Từ Vệ Quốc cười ngượng ngùng, “Ông già … à, bố tôi thích nhất là mấy chuyện như vậy mà. Hồi còn bé tôi bị ông ấy dạy bảo không biết bao nhiêu lần, cho nên tương đối mẫn cảm.”
Phó Ngạn Triều không nhịn được cười. Từ Hoa là một quân nhân máu thép, khí thế kinh người, nói chính xác hơn thì là sát khí nồng đậm. Đối với quân nhân, đây giống như một huân chương vô hình. Nhưng dùng nó để huấn luyện trẻ con, lại thêm gia phong kỳ quặc của nhà họ Từ … Khụ khụ, ông có thể tưởng tượng được hồi trước Từ Vệ Quốc bi thảm thế nào.
“Nói cách khác, cậu cảm thấy mấy ‘củ cải’ này không bị dạy hư đúng không?” Phó Ngạn Triều cố ý dùng cách nói của hắn lúc trước hắn gào thét với Từ Bảo Quốc.
Từ Vệ Quốc nhất thời quẫn bách, xấu hổ ghê gớm, xoay xoay cái mũ trong tay.
“Ha ha ha, tôi đùa chút thôi.” Phó Ngạn Triều cười ha hả, lập tức đổi đề tài: “Biết vì sao tôi đột nhiên gọi chúng về không?”
Mắt Từ Vệ Quốc lóe qua nét kinh ngạc. Hắn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên đã có đáp án: “Đế quốc Elan.”
“Đúng thế.” Phó Ngạn Triều gật đầu.
Từ Vệ Quốc gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Quan hệ giữa Liên Bang và đế quốc Elan cũng bình thường. Là hai quốc gia duy nhị trong thiên hà rộng lớn, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305633/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.