Editor: Nguyệt
Ba tháng nay cô bị ba người này bắt nạt không ít lần, nhất là khi khả năng chiến đấu của cô còn kém nhất trong bảy người, cho nên lần nào cũng bị đánh rất thảm.
Đối với một thiếu nữ như hoa, mang khuôn mặt bầm tím đi gặp người khác thật sự là quá khảo nghiệm ý chí.
“Đừng vui mừng quá sớm.” Hồ Lập lười biếng nói.
Mọi người: …
“Tôi nói đánh bại họ đâu chỉ trên phương diện đấu đối kháng. Ngày mai, mấy đứa lên mạng chiến đấu, cho tôi xem thành quả huấn luyện của mình đi.” Nói xong, Hồ Lập ngáp một cái, về ngủ bù. Vừa hoàn thành một nhiệm vụ đã vội vàng trở về, gã phải nghỉ ngơi cho tốt để mai còn có tinh thần xem bọn nhóc này biểu diễn.
Bảy người vừa mới vui sướng đã bị Hồ Lập tạt cho một chậu nước lạnh. Quay mặt nhìn nhau, bĩu môi, tự giác đến phòng huấn luyện cơ giáp. Đấu đối kháng thắng không có nghĩa là đấu cơ giáp cũng sẽ thắng. Lâm trận mới mài gươm, dẫu không sắc cũng sáng, tăng thêm độ thuần thục thôi cũng tốt.
Ngày hôm sau, nhóm Ariel tiêu diệt tổ ba người Thiết Thuẫn với tổn thất sáu chết một bị thương. Mặc dù ba người kia chỉ dùng cơ giáp chế thức loại kém nhất … nhưng dẫu sao thắng vẫn là thắng.
Hồ Lập vui mừng gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của họ. Có điều, không quá hai ngày, gã đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Không biết có phải ảo giác không … Gã cứ cảm thấy ngoài Chung Thịnh và Ariel ra, mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305626/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.